Thần thái thì hắn có thể che giấu được nhưng tiếng nói bộc lộ cảm xúc thì không nên không thể không dừng lại một chút, mượn điều này để khôi phục điều chỉnh cảm xúc của mình, sau đó mới tiếp tục nói: “Tiểu dân muốn bái nhập dưới môn hạ của Thiên sử, để từng giây từng phút lắng nghe được thiên ngôn."
Đậu Trường Sinh nhăn mặt lại khiến cho lông mày của hắn càng sâu hơn, chúng hoàn toàn vặn vẹo biến thành chữ xuyên (川) Hắn đưa tay về phía trước, pháp lực bắt đầu dâng trào ra, khiến cho Lương Cung Vũ đứng dậy. Đậu Trường Sinh thất vọng, nói: “Ngươi cũng là danh sĩ của Diệp quốc, ta vừa mới đến đã nghe được danh tiếng của ngươi."
“Từng bị địch bắt, dù bị phế bỏ võ công, bị cầm tù ba năm và bị tra tấn ngày đêm nhưng cũng không thay đổi ý chí.”
"Vậy tại sao nay lại khúm núm?"
"Ngươi có biết cái quỳ này sẽ hủy hoại danh tiếng của ngươi, người đời trào phúng chửi rủa sẽ tới tấp. Sau này sẽ nhận được đánh giá lừa đời lấy tiếng, cả đời cũng không thể nào gột rửa được không?"
Lương Cung Vũ cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên, trầm giọng trả lời: "Trước kia tiểu dân có thể kiên trì, đó là vì chưa từng được nhìn thấy Thiên sử, hôm nay gặp được Thiên sử, mới biết anh hùng thật sự là ai."
“Thiên sử giết nhất phẩm giống như giết một con gà hoặc con cừu vậy. Vua của một nước, thật sự có thể bị hủy hoại chỉ bằng một lời nói.”
“Nếu như có thể được đi theo Thiên sử thì danh tiếng này có gì quan trọng?”
"Còn xin Thiên sử thu nhận tiểu dân, tiểu dân nguyện ý làm nô làm bộc, chỉ muốn một lòng đi theo bên cạnh Thiên sử."
Lúc này có các thần tử đến chúc mừng đều đưa tay lên, dùng ống tay áo rộng che mặt đi, không ngờ vẻ mặt bi thương của mình lại bị Đậu Trường Sinh nhìn thấy, trong lòng bọn họ bi thương, vì đấu đến Diệp Hầu đời thứ 5, vì chính thống của Diệp quốc.
Một vị quốc sĩ thiết cốt boong boong đã không thể không quỳ sát xuống vì đường sống mà làm một kẻ tiểu nhân, bắt đầu a dua nịnh nọt, trở thành người mà chính bản thân mình chán ghét nhất.
Một số người trong số bọn họ đã nhìn ra được chân tướng, nhưng đại đa số đều không nhìn ra được. Lúc này bọn họ không khỏi trừng mắt nhìn Lương Cung Vũ, thậm chí có kẻ kích động trực tiếp muốn mở miệng tức giận mắng mỏ nhưng bị người bên cạnh trực tiếp đưa tay bịt miệng lại không cho thốt ra những lời nói tức giận đó.
Vốn chỉ là để chúc mừng mà thôi, không muốn cho Diệp Hầu đời thứ 5 chuyên đi phía trước, nhưng bọn họ không ngờ Lương Cung Vũ lại là tiểu nhân gian nịnh như này. Đầu gối của hắn mềm như bún, trực tiếp quỳ xuống, vì để lấy lòng Đậu Trường Sinh mà ngay cả da mặt cũng không cần nữa.
Đậu Trường Sinh liếc mắt nhìn, hắn có thể nhìn thấy thanh danh vị Lương Cung Vũ này đã bị hủy hoại, phần lớn mọi người đều trừng mắt nhìn, một bộ phận người thì che mặt đi vì xấu hổ khi nhìn thấy như vậy.
Trước một khắc còn là danh sĩ được người người tôn sùng kính trọng, sau một khắc hắn đã lưu lạc trở thành đối tượng bị khinh bỉ. Có thể tưởng tượng được sau ngày hôm nay, tin tức sẽ bắt đầu bị lan truyền ra, Lương Cung Vũ của Diệp quốc sẽ không còn có chỗ để dung thân nữa.
Đậu Trường Sinh thở dài một hơi, vươn tay vỗ vai Lương Cung Vũ nói: "Đi theo bên cạnh ta làm một môn khách đi."
“Đa tạ công gia.”
Đậu Trường Sinh khẽ lắc đầu, không còn có cách nào khác, ai bảo tâm Đậu Trường Sinh thiện lương chứ.
Lại nói, phẩm tính của Lương Cung Vũ này không hợp nhưng bản lĩnh còn có mấy phần, nói như thế nào thì đối phương cũng là một tên võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm.
Đúng vậy, đây chính là một vị Đại Tông Sư.
Có thể trở thành danh sĩ đại quốc của Diệp quốc thì thực lực đương nhiên sẽ không phải yếu rồi.
Chỉ là loại người này thu làm môn khách nhưng không thể giao phó được việc lớn, Đậu Trường Sinh thật sự không thể tin được, có điều bình thường có thể làm một số chuyện vặt cũng đủ rồi.
Bây giờ, đoàn thể nhỏ lại tăng thêm một người, chỉ là thứ hạng phải ở phía sau Phí Lôi và Vương lão, thậm chí ngay cả Quan Tín Nhiên cũng không thể bằng.
Lương Cung Vũ vô cùng cung kính đứng ở bên cạnh Đậu Trường Sinh, lúc này mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, hắn giống như một nô bộc, có thể nói là không có bất cứ cái gì đi quá giới hạn, bất kể là tư thế đứng hay là vị trí đứng, còn có phương diện lễ nghi cũng không sai.
Nhìn thấy một màn này, ánh mắt của Diệp Hầu đời thứ 5 như muốn nứt ra, kình địch, đúng là một vị kình địch.
Trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hoá.
Đây không khác gì đuổi tận giết tuyệt, nếu điều này tiếp tục trong một khoảng thời gian nữa thì chắc chắn hắn sẽ bị thất sủng.
Hắn là người ngoài, làm sao hắn có thể so sánh được với kẻ ngày nào cũng gặp mặt Đậu Trường Sinh được? Tại sao Tể tướng và các quan trước thất phẩm, trọng thần của một nước lại muốn nịnh bợ lấy lòng nội thị bên cạnh của hoàng đế? Còn không phải khoảng cách bọn họ gần với hoàng đế hơn Tể tướng sao, mà đương nhiên có tình cảm nữa, người ngoài làm sao có thể so sánh được.