Đậu Trường Sinh cuối cùng nhìn về phía Tào Thiếu Dương, chủ động mời, thể hiện rõ ràng sự tôn trọng của bản thân.
“Tào đốc chủ ngài là tiền bối, nên làm thế nào ngài chỉ đạo những hậu bối chúng ta một chút đi?”
Tào Thiếu Dương khoanh chân ngồi, lúc này đang bưng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó bình thả nói: "Quốc công anh tư bừng bừng phấn chấn, lòng đã hạ quyết tâm, ta sẽ không ăn nói bậy bạ nữa!”
“Quốc công muốn làm gì thì làm, ta ủng hộ Quốc công.”
Tào Thiếu Dương lộ ra nụ cười, âm thanh đặc biệt lộ tán thành, không hề có bất kỳ chủ trương nào, một bộ Đậu Trường Sinh nói cái gì, chính là tư thái đó.
Tào Thiếu Dương vừa dứt lời, Lương Cung Vũ bèn bắt đầu nói: “Công gia bụng có lương mưu, đã sớm sắp xếp xong, không cần thảo luận với chúng ta, chỉ cần ra mệnh lệnh là được.”
“Tin tưởng không ai dám vi phạm.”
Ánh mắt Lương Cung Vũ nhìn về phía Diệp Hầu đời thứ năm, tiếp tục mở miệng nói: "Nếu có người dám không nghe lời, cho dù tại hạ liều cả tính mạng cũng sẽ lấy được đầu của hắn dâng lên trước mặt công gia.”
Một phen lời nói này khiến cho Diệp Hầu đời thứ 5 giận dữ ở trong lòng, biết ngay là con hàng này không có lòng tốt gì mà, ngay sau đó cũng bắt đầu biểu hiện thái độ, những người khác cũng nhao nhao như thế.
Đậu Trường Sinh thấy không phải sửa cái gì, bộ dạng mọi người đều nghe theo sắp xếp của mình, sắp xếp như thế nào thì làm như thế đó, hoàn toàn không làm được giống như mục đích triệu tập mọi người đến đây lần này, cuối cùng Đậu Trường Sinh nhìn về phía Trần thần bộ mà mình tín nhiệm nhất, trầm giọng mở miệng nói: “Lão Trần, ngươi cho rằng nên làm như thế nào?”
“Nói chi tiết một chút?”
“Không được đẩy, ta biết rõ gần hai năm qua ngươi vẫn luôn khổ đọc binh thư, cũng là một người biết dùng binh, lúc này ngươi nên bày mưu tính kế đi.”
Một tay của Trần thần bộ đang vuốt ve trên chuôi đao ở bên hông, lúc này vẻ mặt hắn nghiêm túc, trầm giọng mở miệng giải thích: "Thảo phạt Bẩm quốc, đây không phải là một việc khó khăn.”
"Thực lực Bẩm quốc không yếu nhưng thực lực còn kém xa không bằng Diệp quốc, bên trong nước kia chỉ có một kiện Bán Thần Binh nhất phẩm, đạo binh bảy vạn, cho dù có giấu diếm thì cũng tuyệt đối sẽ không vượt qua 10 vạn.”
Nếu Diệp quốc không rung chuyển, chỉ là lực lượng của một nước cũng có thể kích phá Bẩm quốc rồi.”
“Bây giờ đại nhân hiệu triệu chư hầu tứ phương khởi binh, không sai biệt lắm có hai mươi quốc gia tham dự, nhiều người hơn thì vạn, ít thì ba bốn nghìn, đặt ở cùng một chỗ cũng chắc chắn qua 10 vạn.”
“Hơn nữa Diệp quốc ra 10, ít nhất có 20 vạn đại quân, lực lượng này chắc chắn Bẩm quốc không ngăn cản nổi.”
“Cho nên then chốt là ở Càn quốc.”
"Nếu Càn quốc xuất binh, như vậy liên quân sẽ không có ưu thế, lần này Càn quốc chỉ chết Càn hầu nhưng binh lực chưa có bất kỳ tổn thất nào, nếu lão Càn Hầu một lần nữa rời núi thì cũng đủ để ổn định lại Càn quốc, lại đánh ra khẩu hiệu báo thù cho Càn hầu, Càn quốc trên dưới một lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng chính là đại địch.”
Ánh mắt Đậu Trường Sinh nhìn về phía Vương lão tướng quân hỏi: "Càn quốc có bao nhiêu binh?"
Vương lão tướng quân vuốt ve râu dài, lộ ra vẻ trầm ngâm, sau khi suy nghĩ ba năm nhịp hô hấp, lúc này mới mở miệng nói: "Cụ thể bao nhiêu không dễ phán đoán, ước chừng rơi vào trong khoảng 12,13 vạn, nhưng tình báo này đã lạc hậu, mấy chục năm gần đây Càn quốc hưng thịnh, vẫn luôn âm thầm mở rộng binh lực.”
"Ít nhất có 15 vạn đạo binh, hơn nữa trong đó nhất định có đạo binh thượng phẩm, đây mới là Càn quốc áp tứ phương không thở nổi, để cho Diệp quốc ta như lâm đại địch, dù là có hai vị chiến lực nhất phẩm nhưng cũng là nguyên nhân e sợ chiến giáp.”
Lực lượng của cả Diệp quốc có thể ra 10 vạn đạo binh, đây cũng đã là cực hạn, cũng đã đào sạch Diệp quốc mà Càn quốc và Diệp quốc lại khác nhau, Diệp quốc không cần lo lắng chư hầu quốc tứ phương, phương diện này Càn quốc không làm được, Càn quốc không có khả năng trực tiếp dốc hết toàn bộ, như thế nào cũng phải lưu lại có đạo binh đóng giữ.
Nếu Càn quốc và Bẩm quốc liên thủ, như thế nào cũng có thể kéo ra 20 vạn đạo binh, điều này cũng không sai biệt lắm có thể ngang hàng với liên quân.
Nếu liên quân thật sự dốc hết toàn lực, như vậy lại tăng gấp đôi, 40 vạn cũng nhẹ nhàng dễ dàng, đáng tiếc loại tình huống này không thể xuất hiện không nói, nội bộ liên quân cũng sẽ tương đối rời rạc.
Không sai biệt nhiều lắm 20 nước liên quân, chính là 20 miệng, mà kẻ thù chỉ là hai nước.
Trong lòng Đậu Trường Sinh sinh ra dự cảm không tốt, mình đây là đám ô hợp, làm không tốt sẽ bị người ta lật ngược tình thế.
Tình huống bình thường Càn quốc sẽ không xuất binh, vì không để cho mình thảo phạt Càn quốc, Thần Ma đều đã ra mặt, mặt mũi Đức Trạch thượng tiên nhất định phải cho, hơn nữa còn phải cho đủ.