Nhưng bây giờ không phải là tình huống bình thường nữa, danh ngạch tranh đoạt Phúc Địa có thể nói là vô cùng quý giá.
Nhân tộc chính là bá chủ thiên địa, loại chiến tranh đoạt Phúc Địa này, hy vọng Nhân tộc chiến thắng cực cao, một đám đều có lòng tự tin tăng cao, Đậu Trường Sinh cũng là có tâm lý này.
Với tỷ lệ chiến thắng 10%, Nhân tộc độc chiếm thứ nhất, nhìn như không nhiều lắm, nhưng đó là so sánh với vạn tộc, so sánh với bất kỳ chủng tộc nào khác, bọn họ có thể có một phần mười như Nhân tộc đã không tệ rồi.
Đây là còn thành lập ở tình huống Nhân tộc bị nhằm vào, nêu không thì không phải là 10%, mà tỉ lệ thắng là 30%.
Đây chính là tâm lý của đại quốc, trong vạn tộc bên trong cũng là thập đại chủng tộc có thể xem trọng, những tộc khác thì tính là vật gì?
Cho nên sẽ hình thành lên một loại tình huống, đó chính là đạt được tư cách, đại biểu thắng lợi, sẽ đoạt được cơ hội Thần Ma ra tay, nắm giữ quyền khống chế Phúc Địa.
Đây cũng là rất bình thường, Nhân tộc là bá chủ thiên địa, Nhân tộc bình thường không bằng vạn tộc, nhưng nội tình Nhân tộc thâm hậu, cường giả cũng xuất hiện lớp lớp, người có thể thể hiện hết tài năng, nhất định là thiên tài trong thiên tài, từng người chắc chắn đều là thiên phú tuyệt đỉnh, không kém hơn thể chất nổi bật kia của vạn tộc.
Lần này thảo phạt Bẩm quốc, đối với không ít người là cơ hội, có thể quang minh chính đại ngăn chặn đánh mình.
Trong lòng Đậu Trường Sinh có dự cảm, Thế tử Càn Hầu sẽ ra tay, cũng nhất định phải ra tay, Đức Trạch thượng tiên ngăn cản chẳng qua chỉ là làm màu mà thôi.
Muốn thu được lợi ích ở Thần Ma khác mà thôi, nhất là Thế tử Càn Hầu chiến thắng, cũng là tư cách đấu võ của Thiên Ngoại Thiên, sẽ không chiếm mất tư cách Nhân cảnh của mình.
Tại Thiên Ngoại Thiên, Đức Trạch Tiên Vực.
Một cây cổ thụ to lớn, như trụ cột của bầu trời nối giữa trời và đất.
Cây cối tinh khiết thấu triệt, giống như lưu ly cấu thành, phía trên kết ra lá cây màu vàng kim.
Trên mỗi một phiến lá đều có những đường vân màu đỏ tươi, giống như kinh mạch, mạch máu huyết quản. Tiên khí vô tận không ngừng tỏa ra từ trên cây cổ thụ, cành lá không ngừng lay động, truyền ra những âm thanh ưu mỹ tựa như đang diễn tấu và ca hát một bài nhạc cổ xưa.
Trên những cành lá vàng óng, tạo thành tán cây khổng lồ giống như một chiếc vương miện vàng, cổ xưa mà tôn quý.
Cung điện nguy nga một phương, hùng vĩ uy nghiêm, nguy nga sừng sững trên tán cây, hai bên hỗ trợ lẫn nhau. Từ xa nhìn lại, cung điện giống như một viên ngọc quý đính trên chiếc vương miện, làm cho nó hiển lộ rõ ràng thật xa hoa.
Đức Trạch Tiên Vực là do một gốc thiên địa linh căn cấu thành, đây cũng là đạo tràng của Thần Ma.
Thế tử Càn Hầu khoác lên mình một chiếc áo choàng màu lam cùng với thắt lưng trắng quanh eo. Ngũ quan trên khuôn mặt hắn có các đường nét thanh tú tinh xảo. Đặc biệt là cây sáo bằng ngọc đeo ở bên hông, mặt trên có treo một sợi tua dệt màu đỏ.
Vào lúc này, hắn đang đứng trên một chiếc lá màu vàng. Lá cây khẽ rung động, tràn ngập ra ánh sáng màu vàng nhạt. Thế tử Càn Hầu cầm lấy cây sáo ngọc bên hông, nhẹ nhàng đưa lên miệng và chậm rãi thổi lên.
Tiếng sáo vang lên thật dài, nhưng lại tràn ngập một cảm xúc khó tả.
Thật lâu sau, Thế tử Càn Hầu đặt cây sáo ngọc xuống, một lần nữa đeo nó trở lại bên hông.
Ánh mắt của hắn dán chặt vào vệt sáng không ngừng rời đi, nhìn xem một số vệt sáng đang không ngừng tan biến, Thế tử Càn Hầu biết rằng mỗi đạo lưu quang kia đều đại diện cho một vị Thần Ma.
Đã từ rất lâu rồi Thiên Ngoại Thiên chưa từng phát hiện ra Phúc Địa, huống chi là một toà Phúc Địa nguyên vẹn không chịu ảnh hưởng bởi Thượng Cổ rối loạn mang đến.
Sau khi Phúc Địa hoàn mỹ bị phát hiện ra cũng chính là lúc tranh đấu sẽ bắt đầu.
Mặc dù đều nói tranh đấu này từ cấp độ phàm tục, đã được định trước quyền sở hữu Phúc Địa, thế nhưng vừa mới bắt đầu người phát hiện ra Phúc Địa làm sao có khả năng nguyện ý chắp tay đưa Phúc Địa ra được? Hoàn toàn muốn giấu đi làm của riêng, hơn nữa còn có các Thần Ma khác đều muốn trực tiếp cướp đoạt.
Có rất nhiều trận chiến đã xảy ra xung quanh vùng Phúc Địa, bạo phát cũng không chỉ một lần, mặc dù không có vị Thần Ma nào vẫn lạc nhưng lại có không ít Thần Ma bị thương. Cuối cùng, Thần Ma hội tụ lại càng ngày càng nhiều, bất đắc dĩ chỉ có thể mở ra cuộc chiến tranh đoạt Phúc Địa.
Các vị Thần Ma đã mấy lần thảo luận với nhau, sau khi đấu tranh gay gắt nhiều lần mới định ra hai danh ngạch cho 1 tộc.
Nhìn số lượng người có vẻ khá ít nhưng thật ra đã có rất nhiều người, chưa tính đến những chủng tộc khác, chỉ riêng thập đại chủng tộc ở cùng nhau thì đã có đến 20 người, cộng thêm cả thổ dân ở Phúc Địa nữa. Nó thật sự đã rất hỗn loạn và sẽ không cần phải tiếp tục gia tăng thêm số lượng người nữa.