Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 942 - Chương 942. Điên, Đều Điên 4

Chương 942. Điên, đều điên 4 Chương 942. Điên, đều điên 4

Tam hầu ngũ bá đây chính là thủ lĩnh của chi đội ngũ này, bọn họ đang lựa chọn cùng nhau đi phía trước, cũng là kết bạn đồng hành, không cho kẻ thù cơ hội phân tán đánh bại, đồng thời cũng là hỗ trợ lẫn nhau, trong bóng tối thành lập một vòng tròn nhỏ, trực tiếp bắt đầu kết minh.

Bên ngoài thảo luận chính là như thế nào chiến thắng kẻ thù, khen ngợi Thiên sử vô địch, trong bóng tối là như thế nào để có thể cướp đoạt được lợi ích, liên thủ với nhau để xa lánh các chư hầu khác, hoặc là sau khi đại bại, phải bắt đầu đào tẩu như thế nào, thậm chí là nên để chư hầu nào làm bia đỡ đạn đi ra tiên phong, cẩn thận giảm bớt hy sinh cho bọn họ, v.v.

Đây toàn bộ đều là học vấn, cũng là liên quan đến đại sự tồn vong của chư hầu bọn họ, cho nên là vì có thể nhìn thấy kỳ cảnh, bọn họ năm lần bảy lượt thành lập yến hội, bây giờ ta mời ngươi, ngày mai ngươi mời ta, tới tới lui lui chính là ngày ngày đều ở dùng một chỗ vui chơi giải trí, thậm chí là bên trong tam hầu ngũ bá này của bọn họ cũng không phải hòa thuận, cùng một giuộc, dưới vòng lớn có vòng nhỏ, dưới vòng nhỏ còn có vòng nhỏ hơn.

Trình diễn một màn kinh điển, cũng chính là tám người, xuất hiện hơn mười cái nói chuyện phiếm tán gẫu, nếu không phải do hoàn cảnh hạn chế, không phải thời cơ tốt để lén trao đổi, sợ là số lượng sẽ tăng lên mấy lần.

Lòng người không đồng đều, hoàn toàn đã biểu lộ ra rõ ràng.

Hứa Hầu nhìn chân chân thật thật, thật sự là một đám ô hợp, như này còn muốn thắng lợi, Đậu Trường Sinh thật sự là thần nhân.

Sau khi Hứa Hầu cảm thán một phen, trực tiếp nhận lời mời của Lư Hầu, tham gia yến hội của Lư Hầu, lý do là như vậy, biết làm như vậy không có lợi cho đại cục, làm không tốt sẽ đại bại thua thiệt, nhưng cam tâm nhường lợi ích của mình ra, đó là trăm triệu lần không có khả năng.

Coi như ngày mai là ngày tận thế của thế giới, như vậy bây giờ có lợi ích thì cũng nên muốn tranh giành, cũng nên muốn chiến đấu.

Nếu không chẳng lẽ lại để cho binh lính của Hứa quốc làm tiên phong, trực tiếp đi công thành nhổ trại?

Sao có thể để như thế được chứ?

Công thành thảm thiết nhất, đồng dạng đều là người, dựa vào cái gì mà kêu con trai của Hứa quốc ta phải hy sinh?

Đại cục?

Đó là vấn đề mà Đậu Trường Sinh cân nhắc.

Tam hầu ngũ bá Hứa Hầu bọn họ là nhóm đi đến cuối, thời điểm sau khi bọn họ hội tụ được hơn mười vạn đạo binh, liên quân hội tụ binh lực đã vượt qua năm mươi vạn đạo binh, liên doanh mấy trăm dặm. Liếc mắt một cái thì căn bản không thể nhìn thấy được điểm cuối.

Sát khí và sát khí phóng lên trời, trời đất một mảnh mờ mịt, ngay cả ánh mặt trời rực rỡ cũng đã bị che đậy, dưới khí tức trang nghiêm làm cho mỗi một người đi tới đều sẽ có được cảm giác bản thân mình vô cùng nhỏ bé.

Hứa Hầu cảm thụ được áp lực trong thiên địa, một cỗ cảm giác hít thở không thông truyền đến, nhìn sát khí của quân doanh ở phía trước cuồn cuộn trào lên, sát khí không ngừng tràn ngập tứ phương, trong lòng đồng thời cũng cảm thấy áp lực, nhưng mà cũng có một cỗ lửa nóng.

Đây là một cỗ lực lượng mạnh mẽ, đừng nói cái gì mà lực lượng đông đảo hùng mạnh, cho dù là có một ngọn núi ở đây, cũng có thể trong vòng một ngày bị san thành mặt đất bằng phẳng, đây là một cỗ lực lượng cường đại đến mức đủ để quét ngang Thiên Ngoại Thiên.

Toàn bộ thu phục quy phục chính mình, như một cánh tay về sau mình có thể sai khiến, Thiên Ngoại Thiên không có bất kỳ lực lượng nào có thể ngăn cản chính mình.

Đáng tiếc.

Bọn họ chỉ là một đám ô hợp.

Hứa Hầu thở dài một hơi ở trong lòng, nghĩ đến bản thân mình ở trong tam hầu ngũ bá, mới tám người mà đã như thế, liên quân hội tụ toàn bộ vào cùng một chỗ, là muốn vượt qua hơn hai mươi chư hầu.

Vốn là gần như hai mươi chư hầu, nhưng Đậu Trường Sinh lại mời một ít, triệt để một lưới bắt hết khu vực Đông Bắc, ngay cả những người thực hiện chính sách cô lập, những người ngoài không có hứng thú đều được mời ra.

Hứa Hầu mới đi vài bước đã nhìn thấy một người quen, dĩ nhiên là Phùng Hầu.

Hứa Hầu mới đi được mấy bước, đã trông thấy thân ảnh của một người quen, hoá ra là Phùng Hầu.

Đối phương vội vã đi ra, Hứa Hầu không khỏi tiến lên hai bước, cao giọng gọi đối phương dừng lại, mở miệng hỏi thăm: "Phùng Hầu, đây là muốn đi nơi nào?”

Phùng Hầu đơn giản trả lời một câu: "Trở về điều binh.”

Còn điều binh?

Hứa Hầu hiện ra nghi hoặc, phải biết rằng Phùng quốc và Hứa quốc kém nhau không nhiều lắm, nhiều nhất cũng cường một đường, đối phương cũng mang theo khoảng ba vạn đạo binh đến, nhưng điều này đều là do nghe ngóng được tin tức, còn có nghe được tin tức khi cùng Lư Hầu bọn họ ăn ăn uống uống, trước sau nghiệm chứng tuyệt đối không có sai.

Bình Luận (0)
Comment