“Sóng lên sóng xuống, không bởi vì vương triều hưng diệt mà đoạn tuyệt phú quý.”
“Xuất lực bao nhiêu, lập công các loại tới nói, chỉ cần ngươi.”
Một câu nói cắt ngang Đậu Trường Sinh, giọng nói cuồng nhiệt vang lên:
“Thiên sử không cần phải nói nữa, ta bằng lòng dốc hết toàn bộ sức lực trợ giúp Thiên sử, cho dù là đập nồi bán sắt, nợ nần, cũng phải ủng hộ Thiên sử.”
“Từ sau ngày hôm nay, Thiên sử ngài nói cái gì, ta sẽ làm cái đó.”
“Núi đao biển lửa, tuyệt không hai lời.”
Hứa Hầu hoàn toàn quên mất đi sự lo lắng và sợ hãi không bao lâu trước đó, ngay lúc này cũng cuồng nhiệt như Phùng Hầu, chỉ cần Đậu Trường Sinh và bọn họ minh ước, vậy thì đương nhiên bọn họ dám làm.
3000 năm phú quý, bây giờ cho dù chết rồi cũng đáng.
Còn về mạo hiểm tranh đoạt Phúc Địa?
Nhân tộc thế lớn, Hứa Hầu và những người khác nghĩ như nhau, vạn tộc là thứ gì chứ, chỗ nào có thể so với Nhân tộc, ván này không dám nói chắc chắn chiến thắng, nhưng tuyệt đối có sáu bảy phần tỷ lệ thắng.
Một nửa tỷ lệ thắng đã rất cao rồi, càng không cần nói hơn một nửa, phân tích tỷ lệ thắng của Đậu Trường Sinh, hoàn toàn khác với phân tích của bọn họ, chỗ của bọn họ cao hơn nhiều, chính là tự tin mật ngọt như vậy.
Lư Hầu cũng không cam chịu ở phía sau, cao giọng mở miệng nói: “Không phải chỉ là Càn quốc và Bẩm quốc sao?”
“Ta bằng lòng tiên phong, tướng sĩ xuất chinh, vì Thiên sử công thành nhổ trại.”
“Không thành tức chết.”
“Ta cũng bằng lòng tiên phong.”
“Cút, ta mới là tiên phong, ai cũng không được giành với ta.”
“Ta mới là tiên phong!”
Bên ngoài quân doanh.
Hứa Hầu vội vàng đi ra ngoài, tốc độ cực nhanh, bước nhanh lên Thiên Châu, sau đó Thiên Châu lập tức xuất phát phóng về phía Hứa quốc, mật thư cả nước khởi bắt đầu triệu tập binh lính đã được gửi về trước một bước.
Ba canh giờ trước, Hứa Hầu còn đòi sống đòi chết, hiện giờ chỉ một câu, mẹ nó, thật là thơm.
Đậu Trường Sinh đứng giữa không trung, hai tay chắp sau lưng, quần áo tung bay trong gió, chăm chú nhìn tam hầu ngũ bá rời đi, nhìn bọn họ trở về, bắt đầu lại điều binh khiển tướng, cố gắng hết sức để hỗ trợ cuộc chiến này.
Thành thật mà nói, mình đã xem thường sức hấp dẫn của 3000 năm.
Vốn còn cho rằng kế hoạch lần này có xác suất thành công rất lớn, nhưng như thế nào cũng phải mất một chút sức lực, trong đó cũng sẽ có người không đồng ý, họ cho rằng tỷ lệ đánh cược quá cao, dù sao cuộc chiến tranh đoạt Phúc Địa, Đậu Trường Sinh đạt được thắng lợi cuối cùng thì xác xuất cũng không phải 100 % chắc chắn, mà vẫn có khả năng thất bại.
Nếu bảo thủ một chút, lựa chọn thờ ơ đứng bên lề thì đây cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng ngay từ đầu, Đậu Trường Sinh đã chuẩn bị cho kết quả xấu nhất có thể xảy ra, nếu trong nhóm này có ít người thì dùng vũ lực, đổi một quốc chủ khác ủng hộ, nhóm người này không ít, không thể dùng được bạo lực, chỉ cần bắt bọn họ thề không truyền bá ra ngoài thì bỏ qua cho bọn họ.
Nhưng cuối cùng không có tình huống nào ở trên xảy ra, kế hoạch đã rất thành công.
Không.
Nó không đơn giản chỉ là thành công như vậy.
Mà còn được gọi là cuồng nhiệt.
Một đám nghe thấy 3000 năm sau, tất cả đều trở nên cuồng nhiệt, cho dù là vị Hứa Hầu vừa mới rời đi kia, dường như cũng là người thận trọng, nhưng vẫn không thoát khỏi 3000 năm cám dỗ.
Mấy chữ 3000 năm giống như là tràn ngập ma lực vô cùng, chỉ nghe thấy lực lượng thần kỳ này đầu cũng nóng lên, hoàn toàn bị tẩy não và không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác
Đậu Trường Sinh nhìn Thiên Châu biến mất không dấu vết, giờ phút này hắn phải cẩn thận phân tích một chút, thấy rằng tầm mắt của hắn quá cao, giống như những người xuyên không khác, ngày đầu tiên vừa mới xuyên tới, cho dù là không biết chi tiết của thế giới này nhưng đã muốn trở thành người giàu nhất.
Một người xuyên không, đã tự định vị bản thân như một số ít người trên đỉnh kim tự tháp, chẳng hạn như làm người giàu nhất, làm hoàng đế, ít nhất cũng là phong công phong hầu.
Xem thường việc chưởng quản một huyện, cho rằng đó là chức quan nhỏ như hạt vừng.
Nhưng trước khi xuyên không, không nói đến nhân vật có quyền cao như huyện lệnh, cho dù là một chủ nhiệm đường phố đều có sức ảnh hưởng rất lớn, người người đều phải cúi đầu khom lưng.
3000 năm phú quý à?
Nền văn minh Hoa Hạ kiếp trước, mới bao nhiêu năm?
Từ khi Hán Cao Tổ thành lập Đại Hán, mãi cho đến cuối triều đại nhà Thanh, cũng mới hơn hai ngàn năm mà thôi, trong đó không biết đã trải qua bao nhiêu thế hệ triều đại hưng diệt, bao nhiêu anh hùng xuất hiện, bao nhiêu nhà hiền triết đã viết sách và viết tiểu sử.
Thế giới bên này mặc dù là thế giới siêu phàm, thời gian kéo dài một chút, nhưng 3000 năm cũng như biển xanh hóa nương dâu, mọi thứ quen thuộc, toàn bộ đều vì đó mà thay đổi.