Chỉ cần có thể chiến đấu, hiện tại trả giá hết thảy đều đáng giá.
Đây là phú quý bằng sắt thép, có Thần Ma tồn tại, chỉ cần huyết mạch không đoạn tuyệt, phần phú quý này sẽ không đoạn tuyệt.
Tùy ý nói thẳng ra, trên đời có nhiều vương hầu như vậy, bọn họ lại là cái thá gì?
Vương hầu, thập bát thế gia, 100 năm sau, rất nhiều trong số họ đã biến mất, 300 năm sau hầu hết bọn họ đã không còn tồn tại, 1000 năm những thế gia quý tộc này liệu bao nhiêu người còn tồn tại?
Đợi đến 3000 năm sau, cho dù là thập bát thế gia cũng không còn tồn tại, đến lúc đó sẽ có 20 thế gia, 30 thế gia, không ai quen thuộc với thập bát thế gia ngày xưa.
Đại Thương, Đại Chu cũng phải lật xem sử sách, mới có thể biết được triều đại này tồn tại.
Như Từ Trường Thanh vốn là Thủ phụ cao quý, thậm chí tư cách ghi lại cũng không có, chỉ làm một cái bối cảnh trong tiểu sử của những người khác, như Vương Trường Cung giết vua, lúc đó Từ Trường Khanh được viết thêm mấy chữ.
Đậu Trường Sinh thở dài một hơi, luôn cảm thấy có chút khó chịu, bởi vì thái độ của những chư hầu này khiến cho Đậu Trường Sinh có cảm giác mình đã cho quá nhiều, mà họ còn cảm thấy mình đang bị lợi dụng, như vậy đương nhiên Đậu Trường Sinh là người chịu thiệt.
Phương diện này cũng ứng nghiệm một điều, đó là Phúc Địa và Động Thiên đã tranh đoạt không ít lần, nhưng không có ai đem bọn họ chơi đùa như hắn.
Ngẫm lại cũng biết, địa vị của bọn họ không thấp chút nào, toàn bộ đều hùng cứ một phương cũng tự xưng vương, nhưng nghiêm khắc mà nói, bọn họ thuộc về nhóm đáng xấu hổ nhất.
Đối với tầng dưới chót mà nói, bọn họ đã không thể với tới, dù sao mỗi gia tộc đều là Tông Sư thượng tam phẩm, có thể có được mấy vạn đạo binh, thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng đối với hậu duệ quý tộc chân chính thì bọn họ còn chưa được, miễn cưỡng sờ tới đỉnh của chóp vòng tròn.
Nhưng họ không có quyền lên tiếng, cũng không có quyền tham gia, họ chỉ có quyền đứng ngoài quan sát, cái gì cũng biết rõ một ít, nhưng họ không thể làm gì được.
Mình là người đầu tiên sẵn sàng lôi kéo bọn họ, thậm chí là người nâng đỡ bọn họ.
Cho nên mặc dù có mạo hiểm, bọn họ cũng hoàn toàn xem nhẹ, không phải bọn họ không thèm để ý mà là bọn họ biết cơ hội khó có được, những người khác có đủ tư cách, làm gì có ai lại không không nắm giữ may mắn này ở trong tay, có thể mượn tài nguyên này đột phá Thần Ma, cho dù là thất bại, đây cũng đủ để truyền thừa 3000 năm phú quý.
Tỷ lệ chia sẻ sẽ dần dần giảm xuống, nhưng là đất một châu, đối với mấy chục triệu người thì chẳng là gì, nhưng đối với một nhà hay một họ thì rất là đủ đầy rồi.
Cho dù là đầu ngón tay để lại một khe hở thì cũng đủ để ăn no.
Hiện giờ cho dù đông đảo gia tộc chia đều, cũng không phải con số nhỏ, quan trọng nhất là thuận theo nước chảy, chỉ cần thành công thì chính là thế gia 3000 năm.
Trần thần bộ đến bên cạnh Đậu Trường Sinh, thấp giọng nói: "Đại nhân thật sự rất cao tay.”
"Lợi ích sau khi tranh đoạt Phúc Địa thắng, trực tiếp hứa hẹn quyền lợi ra ngoài. Lần này, cuộc thảo phạt Càn quốc và Bẩm quốc đã không còn bao nhiêu mơ hồ nữa, chúng ta nhất định sẽ thắng.”
Trần thần bộ khen ngợi một câu, chần chờ một chút sau mới nói: "Đại nhân phải đề phòng một chút, Thế tử Càn Hầu kia là đệ tử của Thần Ma, tức là được Đức Trạch thượng tiên hao phí chi phí lớn để bồi dưỡng, vượt xa phạm vi đồ đệ bình thường, Khả năng bên kia có được tư cách tranh đoạt Phúc Địa là rất cao.”
"Nếu cũng học phương pháp của đại nhân, như vậy kết quả sẽ không dễ dự đoán."
Đậu Trường Sinh khẽ lắc đầu nói: "Sẽ không.”
"Cái giá này chỉ có ta ra tay trả được, những người khác đều không có khả năng này."
Tài nguyên của Phúc Địa không phải chuyện đùa, đây chính là Phúc Địa hoàn chỉnh, quý giá hơn so với Động Thiên tàn khuyết, nó có thể sinh ra Đạo Nguyên, điều này đối với Thần Ma là cực kỳ trọng yếu, bất cứ ai có hy vọng đạt được nó đều tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ.
Phần lớn họ sẽ chọn chưởng quản Phúc Địa 200 năm, bởi vì độc hưởng một phần tài nguyên này, sẽ là tư lương cho chính họ để trùng kích lên Thần Ma, 3000 năm vinh hoa phú quý đối với đời sau không trọng yếu bằng việc mình trở thành Thần Ma.
Chỉ cần trở thành Thần Ma, đời sau đương nhiên sẽ không thiếu ba nghìn năm phú quý này, mà thậm chí còn nhiều phú quý hơn.
Cho nên Phúc Địa và Động Thiên biến thành một lục địa của Nhân cảnh, nhưng có rất ít thế gia 3000 năm như vậy
Lúc đầu Đậu Trường Sinh cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn đã từ bỏ chỉ để giành được chiến thắng, tình huống của Đậu Trường Sinh khác với những người khác như thế, kết quả cuối cùng có thể tưởng tượng được?
Thế tử Càn Hầu kia làm sao dám làm như vậy, làm như vậy chẳng phải là uổng phí công sức sao, còn đi tranh Phúc Địa làm gì?