Vốn dĩ lòng tin của Hứa Hầu đối với Đậu Trường Sinh đã là mười phần, sau khi đối phương đến Thiên Ngoại Thiên, phá vỡ nhất quốc, liên tiếp giết chết nhất phẩm, uy danh hiển hách, là một người vô cùng đáng sợ.
Thế nhưng dù thế nào thì chỉ mắt thấy mới là thật, tai nghe có thể là giả, trong lòng nhiều ít vẫn có vài lời bàn tán về Đậu Trường Sinh, cho rằng Đậu Trường Sinh cũng có khả năng thất bại, thế nhưng bây giờ Hứa Hầu không nghĩ như thế nữa, Đậu Trường Sinh nhất định sẽ giành được thắng lợi.
Thế tử Càn Hầu kia còn non trẻ như thế, làm sao có thể là đối thủ của lão đạo kinh nghiệm phong phú như Đậu Trường Sinh được, nhất cử nhất động đều được tính toán kỹ càng, chỉ cần tiêu diệt được Tiêu Thiên Hữu thì đến lúc đó không cần phải lo lắng nữa, dưới sự nghiền ép của trăm vạn đạo binh, cho dù Càn quốc và Bẩm quốc hợp lực thì cũng không có khả năng chống đỡ được.
Hứa Hầu nhìn thấy Triệu Vô Độ muốn đi ra tham chiến bèn duỗi tay ngăn hắn lại rồi nói: “Triệu tiên sinh không thể lộ diện vào lúc này.”
“Công gia đã có tính toán, mặc dù cục diện đang nằm trong tay chúng ta nhưng cũng không thể hành động mù quáng được, nhất định phải phối hợp với công gia.”
“Cho nên Triệu tiên sinh phải nắm chắc thời cơ xuất hiện, nếu bây giờ Triệu tiên sinh ra ngoài chỉ khiến cho địch đuổi cùng giết tận, khiến cho công kích của địch càng thêm hung hãn hơn, ngược lại bất lợi với phòng thủ của chúng ta.”
“Vậy nên nếu Triệu tiên sinh không xuất hiện, kẻ địch chỉ lấy việc tiêu diệt phá huỷ tài nguyên viện trợ cho tiền tuyến làm mục đích, giết người chỉ là việc phụ.”
“Nhân cơ hội này chúng ta không có áp lực lớn, đợi đến khi kẻ địch phá hủy hết tài nguyên, lựa chọn vào thời điểm bọn họ rời đi thì Triệu tiên sinh hãy xuất hiện.”
“Với địa vị của Triệu tiên sinh, Tiên Thiên Hữu lại có hận thù lớn với công gia, chắc chắn đã âm mưu thuận thế giết Triệu tiên sinh, cũng muốn để cho công gia phải nếm thử nỗi đau của tang sư cũng giống như nỗi đau của tang phụ, nếu mà Tiêu Thiên Hữu bị mắc lừa thì sẽ là cơ hội cho chúng ta kéo dài thời gian.”
“Cho dù công gia có dự tính như nào thì chúng ta đều muốn kéo dài thời gian hết mức có thể, điều này chắc chắn sẽ trợ giúp cho kế hoạch của công gia.”
Triệu Vô Độ đã đứng dậy, vẻ mặt hiện ra sự tán thành đối với lời nói của Hứa Hầu, lựa chọn ngồi ngay ngắn xuống một lần nữa.
Hứa Hầu cầm lấy chiếc mũ chiến đấu trên mặt bàn, trực tiếp đội lên, sau đó cầm vũ khí trong tay đi ra ngoài, không tiếp tục khuyên Triệu Vô Độ nữa, biết rằng phải cố gắng nắm giữ tình thế hiện tại, nếu tiếp tục khuyên bảo thì không phải là ban ân mà là đang kết thù.
Rõ ràng là biết chắc chắn sẽ thắng, còn muốn cho Triệu Vô Độ rời đi, việc này không khác gì không cho Triệu Vô Độ cơ hội lập công.
Hứa Hầu đích thân tới tiền tuyến, bắt đầu đích thân giám sát trận chiến, liền lập tức có hiệu quả như dựng sào thấy bóng, đây đều là quân tinh nhuệ của Hứa quốc, lại có quốc quân ở đây luôn muốn cùng bọn họ cùng sống cùng chết, cho dù là bị tập kích bất ngờ thì trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ ổn định được, bắt đầu tích cực đứng lên phòng thủ.
Triệu Vô Độ quan sát chiến trường, vị Tiêu Thiên Hữu này ngày xưa là tướng công Nội các, quyền hành lừng lẫy, Triệu Vô Độ cũng không còn xa lạ gì, đối phương có tốc độ quật khởi vô cùng nhanh, tham gia quân ngũ vào thuở thiếu thời, hơn ba mươi tuổi đã lập kỳ công, nhập các bái tướng.
Dù là địa vị hay thực lực thì Triệu Vô Độ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương ở trong khoảng thời gian ngắn đã vượt qua bản thân mình, hai bên thực chất không thể so sánh được, thiên tài như thế đã đủ để cho người tuyệt vọng rồi.
Nhưng một vị danh tướng này bây giờ cũng đã bị đồ đệ của hắn giăng bẫy,đã trúng kế nhưng vẫn không hề hay biết.
Điều này cũng thể hiện rõ sự đáng sợ của đồ đệ nhà mình, mặc dù tận mắt nhìn thấy đối phương sát hại Càn Hầu và cha con Diệp Hầu nhưng lức này Triệu Vô Độ vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được.
Trong ấn tượng của hắn, Đậu Trường Sinh không phải là người như vậy.
Trong lòng Triệu Vô Độ, Đậu Trường Sinh vẫn là một một tiểu bộ khoái vì mạng sống mà dám chống lại, vẫn dừng lại ở lúc đao trảm thiên mệnh.
Hắn có một chút thông minh, nhưng cũng có một tấm lòng lương thiện dưới đáy lòng.
Mà Đậu Trường Sinh bây giờ đã liên tiếp phá vỡ ấn tượng ở trong lòng hắn, khiến cho Triệu Vô Độ có một loại cảm giác lạ lẫm.
Trong vòng hơn hai năm qua, Đậu Trường Sinh đã từ một tiểu bổ khoái trưởng thành đến tình trạng khiến cho mình phải ngửa cổ lên nhìn, ở Nhân cảnh làm một loạt chuyện lớn, vốn tưởng rằng là giả, thế nhưng bây giờ tự mình đi vào Thiên Ngoại Thiên chứng kiến, Triệu Vô Độ mới hiểu được sự khủng bố của Đậu Trường Sinh.