Chính là bởi vì trọng yếu, cho nên sau khi mình xâm nhập tập kích ở sau lưng địch, quan quân đã điều động trọng binh thủ hộ, nhưng Tiêu Thiên Hữu biết đây chẳng qua chỉ là che lấp mà thôi, toàn bộ điều này đều là ngụy trang, quan quân vận chuyển thật sự lại thật ra là do quan quân của Hứa Hầu chưởng quản.
Ba đường lương thảo đặc biệtnói là có trọng binh bảo vệ nhưng thật ra là so sánh với các con đường lương khác, tiền tuyến cần rất nhiều tài nguyên, nước chư hầu quá nhiều, đường lương cũng nhiều.
Đặc biệt trọng binh đường lương cũng chỉ là so sánh với các đường lương khác, còn như so sánh với mình thì vẫn chưa có ưu thế gì cả.
Vì vậy để đảm bảo thành công mới có minh tu sạn đạo ám độ trần thương này, đây là đề phòng mình ở phía sau kẻ địch.
Nhưng Tiêu Thiên Hữu đã khám phá ra từ lâu, từ đó phát tán thám tử trải rộng ra khắp nơi cũng để lấy tình báo của Càn quốc và Bẩm quốc, sau khi cẩn thận phân tích thì đã xác định là Hứa Hầu.
Tiêu Thiên Hữu có quyết toán ở trong lòng, cũng không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp nhanh chóng quyết đoán ra lệnh.
Sau ba ngày, đã sắp tiếp cận được mục tiêu.
Nhìn đội ngũ vận chuyển có số lượng người lên đến vạn người ở phía trước này, Tiêu Thiên Hữu hạ mệnh lệnh công kích.
Mặc dù quan quân đã không ngừng đề phòng nhưng vẫn bị Tiêu Thiên Hữu bắt chuẩn thời gian nghỉ ngơi, dưới sự che giấu của màn đêm phát xuống tập kích.
Chiến đấu đột nhiên bạo phát, hoảng loạn xuất hiện đã kinh động đến Hứa Hầu và Triệu Vô Độ đang thưởng thức trà nói chuyện ở trên trời dưới đất.
Hứa Hầu thấy tình huống như vậy thì giật mình, ngẩng đầu nhìn Triệu Vô Độ ở bên cạnh, vội vàng mở miệng nói: "Triệu tiên sinh rút lui trước, tiểu Hầu lưu lại chặn phía sau."
Nhìn thấy Triệu Vô Độ muốn nói gì đó, Hứa Hầu vội vàng nói: "Ngài là sư phụ của công gia, lại còn là trọng thần của triều đình tới, tuyệt đối không thể để ngài xảy ra chuyện."
"Thà rằng vứt bỏ nhóm tài nguyên này cũng không thể để cho ngài xảy ra chuyện được."
"Thiên hạ có thể không tiểu Hầu nhưng không thể không có Triệu tiên sinh."
Đêm đã khuya, những đốm lửa vẫn không ngừng xuất hiện.
Những đốm lửa sáng nhanh chóng tập hợp lại một chỗ, giống như một biển lửa, hiện ra thảo nguyên. Ngọn lửa phóng lên trời, chiếm lấy một phần bầu trời, trên trời dưới đất đều tràn ngập một màu đỏ rực của ngọn lửa bốc lên.
Ngọn lửa xua tan đi bóng tối, mang ánh sáng đến chiến trường.
Mà thời khắc này, Hứa Hầu, thành viên hạch tâm của quan quân vui mừng đến ngơ người, đối với Hứa Hầu thì đây là một việc vô cùng tốt.
Cùng kẻ địch đại chiến một trận đẫm máu, một người có thể ra làm chuyện như thế quả là rất hiếm thấy, thế nhưng không ngăn cản được có quá nhiều người làm như vậy, các chư hầu khác cũng đều suy tính sẽ làm như vậy, Hứa Hầu trà trộn vào trong đó cũng không phải là chuyện khó khăn gì, nhưng bảo vệ an toàn cho sư phụ của Đậu Trường Sinh chính là phần duy nhất.
Nếu có một phần công lao này, không chỉ được Đậu Trường Sinh khắc sâu trong lòng mà còn được ghi nhận được sâu sắc, đến lúc đó sau khi nhận được Phúc Địa thì phần phân ngạch phân phối dành cho Hứa Hầu chắc chắn cũng không ít.
Nhưng bây giờ tất cả mọi thứ này đều bị phá hủy bởi thứ cẩm nang này, mặc dù trong lòng có chút thất vọng nhưng ánh mắt Hứa Hầu vẫn sáng ngời nhìn chăm chú vào cẩm nang trong tay của Triệu Vô Độ.
Nhìn thấy cẩm nang với hoa văn chạm khắc tỉ mỉ được mở ra, bên trong có một tờ giấy, Hứa Hầu kiềm chế sự hiếu kỳ ở trong lòng, không chủ động nhìn xem nội dung viết ở bên trong, mà Triệu Vô Độ cũng không định che giấu gì, sau khi xem nội dung bên trong thì đưa tờ giấy vào tay Hứa Hầu.
Bên trên chỉ có đúng sáu chữ, cố thủ để chờ viện binh.
Tuy không có nhiều chữ trên giấy, nhưng Hứa Hầu đã hiểu rõ ý nghĩa của nó, hắn và Triệu Vô Độ nhìn nhau một lần nữa, rõ ràng biết rõ lần này đã trở thành mồi nhử lừa Tiêu Thiên Hữu mắc bẫy, chỉ cần bọn hắn kiên trì thêm một thời gian nữa thì quân cứu viện có thể hoàn thành xong vây kín, vây giết Tiêu Thiên Hữu một cách triệt để.
Đây tuy là một kế sách đơn giản nhưng độ khó cũng không hề ít, nếu Tiêu Thiên Hữu không bị mắc lừa thì kế hoạch lần này sẽ thất bại, Đậu Trường Sinh làm thế nào để biết chắc chắn rằng Tiêu Thiên Hữu nhất định sẽ tiến công bọn họ.
Hứa Hầu cảm thấy vô cùng hứng thú với điều này, phải có bao nhiêu tự tin mới chủ động cho cẩm nang, làm cẩm nang diệu kế, đem việc chỉ có trong tiểu thuyết này trực tiếp biến thành sự thật.
Hứa Hầu vô thức mỉm cười, nở ra một nụ cười sáng lạn, Hứa Hầu lại hiểu được cẩm nang mở ra ở trước mặt mình đây, sự tin tưởng của mình dành cho Đậu Trường Sinh lại tăng lên.
Đậu Trường Sinh dùng cách này để nói cho mình cũng nói cho các chư hầu khác rằng hắn có bản lĩnh vì Nhân tộc mà cướp lấy Phúc Địa.