Cuối cùng tông thất Lô quốc từ bỏ, con cái đời sau trọng yếu nhưng bản thân mình cũng trọng yếu, nếu như không được chọn lựa thì tất nhiên phải chết, nhưng bây giờ vẫn còn có lựa chọn, sợ chết lại một lần nữa chiếm thế thượng phong.
Thiên cổ khó khăn duy nhất là cái chết, không phải tất cả mọi người đều có thể bỏ qua không thèm đếm xỉa đến nỗi sợ hãi về tử vong.
Không ít người có thể làm được cũng là bởi vì thời cuộc như thế, giống như trước đây không lâu bọn họ liều chết chiến đấu là do căn bản cũng không có lựa chọn nào khác, sau khi có lựa chọn thì trái tim cũng sẽ sống.
3000 năm không thể hưởng vinh hoa phú quý nhưng có thể hưởng 300 năm, làm được đến bước này mình cũng đã dốc hết toàn lực.
Trong lòng tông thất Lô quốc tiếc nuối và áy náy trong nháy mắt nghĩ lại thì biến mất, cũng chính là mấy đời người của con trai và cháu trai này của mình còn có tình cảm với mình, con cái đời ở sau nữa cũng đã không khác gì người xa lạ, có phú quý này cũng xứng đáng với bọn họ rồi.
Sau bảy ngày.
Tiêu Thiên Hữu ngồi ngay ngắn ở trên ghế da hổ to rộng, đôi lông mày chưa từng giãn ra, suốt cả ngày hắn đều cau mày lại, giống như tất cả mọi người thiếu nợ tiền hắn vậy.
Không phải Tiêu Thiên Hữu muốn như vậy, mà chính là thời cuộc biến hóa khiến cho Tiêu Thiên Hữu có ảo giác như hắn không theo kịp thời đại.
Trong bảy ngày này, Tiêu Thiên Hữu dựa theo tình báo, tinh chuẩn đánh bất ngờ quan quân, nhưng kết quả lần này cũng không tốt lắm, mặc dù cũng đã đạt được mục đích nhưng quan quân dường như là bị tẩy não lại tử chiến không lùi, hơn nữa lần này còn điên cuồng hơn cả một lần trước.
Vị chủ tướng kia không phải là dũng mãnh mà hắn hoàn toàn là đang chịu chết, ôm lấy đấu pháp đồng quy vu tận, mặc dù chiến đấu thắng nhưng hi sinh cũng là không nhỏ, lần lượt hai lần chiến đấu liên tiếp, mặc dù tổn thất vẫn còn trong phạm vi tiếp thụ được, nhưng lúc này mới có hai lần thôi?
Những trận chiến tiếp theo chắc chắn sẽ thường xuyên hơn, nhưng Tiêu Thiên Hữu biết nếu như cứ tiếp tục như vậy, không có binh lính bổ sung thì chết một người sẽ thiếu đi một người, mình sẽ không kiên trì cầm cự nổi trước quan quân.
Không bình thường, đây tuyệt đối không bình thường.
Liên tiếp tung ra mật thám không ngừng xâm nhập vào các quốc gia nhưng lại không có bất kỳ kết quả gì, xem ra muốn điều tra ra bí ẩn trong đó ở trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào, nhưng chiến đấu sẽ kết thúc trong khoảng thời gian ngắn, đây mới là tình huống xấu nhất.
Tiêu Thiên Hữu nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của mình, nhờ vào đó để thư giãn giảm bớt mệt nhọc, mấy ngày nay kết quả chiến đấu đã hoàn toàn đánh tan ngạo khí của Tiêu Thiên Hữu, Tiêu Thiên Hữu thừa nhận bản lĩnh của Đậu Trường Sinh cũng không tệ.
Lại có thể xoắn lại đám người ô hợp năm bè bảy mảng này thành một sợi dây thừng để có thể bộc phát ra chiến lực như vậy.
Đậu Trường Sinh là một kẻ thù mạnh đáng gờm, hắn cũng là một tay tác chiến giỏi, bất luận Đậu Trường Sinh làm sao mà làm được thì Đậu Trường Sinh đã làm được rồi, đây chính là kết quả, cho nên nhất định phải coi trọng, cũng không bao giờ có thể xem thường thêm nữa.
Nếu như quan quân đều dũng mãnh không sợ chết như vậy thì chư hầu của hắn sẽ càng không tiếc tất cả mọi thứ chống cự hơn, hội tụ lực lượng của hơn hai mươi chư hầu to to nhỏ nhỏ nên thực lực của quan quân sẽ vô khủng bố.
Trăm vạn đạo binh khiến cho người ta run sợ ở trong lòng và bất khả thi đó đã không còn vọng tưởng nữa, mà chính là một tình huống chân thực sẽ xuất hiện.
Chiến đấu không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Tiêu Thiên Hữu lật ngược kế hoạch của mình, dạng tập kích không ngừng này, rình rập ở phía sau kẻ thù, cắt đứt đường lương thực của bọn hắn để cho quan quân tự gục ngã đã không thể thực hiện được nữa.
Hết trận này đến trận khác, tổn thất thật sự là quá lớn cho nên nhất định phải công kích vào những chỗ yếu hại của kẻ thù.
Không thể tiếp tục đổ máu nữa mà phải xuyên thẳng vào trong ngũ tạng lục phủ của quan quân, mặc dù đổ máu cũng có thể giết người nhưng phải xuất huyết nhiều mới có thể nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng nếu phá hủy được ngũ tạng lục phủ của kẻ thù thì kẻ thù sẽ ngay lập tức mất mạng.
Tiêu Thiên Hữu ngẩng đầu nhìn địa đồ đang treo lơ lửng, hắn chăm chú nhìn vào từng đường màu đỏ, mỗi một đường màu đỏ này đều đại biểu cho một đầu đường lương thảo, mà trong đó có ba đầu đường lương thảo đặc biệt nhất, đây là đường áp giải vật tư trọng yếu, là chiến kỳ và trận kỳ của chiến trận tiền tuyến còn có tài nguyên của đại trận.
Điều này có thể ảnh hưởng đến vật tư của cuộc chiến có trọng yếu hơn cả lương thảo, nếu như mất đi loại vật tư này thì uy lực của trận chiến sẽ yếu bớt, điều này sẽ dẫn tới trí mạng trong đại chiến.
Vốn trận chiến có thể chiến thắng nhưng khả năng lại bởi vì phương diện này mà bị ảnh hưởng, sẽ bị đánh ngang tay.