Tiêu Thiên Hữu trầm giọng nói: "Quá nhanh "
Vốn binh mã Lô quốc không nên vì Đại Chu, vì Đậu Trường Sinh mà tử chiến thì bây giờ bọn họ giống như là bị tẩy não, thay đổi vẻ tham sống sợ chết của trước kia trở lên dũng mãnh hơn, thậm chí còn tử chiến không lùi.
Mà Khúc quốc và Lô quốc có quan hệ không tốt, xuất hiện loại tình huống này ở trong phân tích của mình thì Khúc quốc hẳn là thờ ơ lạnh lùng quan sát, cố ý kéo dài thời gian hỗ trợ, từ đó để cho đội ngũ vận chuyển lương thảo của Lô quốc này vận toàn quân bị diệt.
Tiêu Thiên Hữu đã cẩn thận lên sách lược cho trận tập kích bất ngờ này, lựa chọn địa điểm tập kích ở chỗ này cũng là bởi vì biết Khúc quốc sẽ không trợ giúp, nhưng cuối cùng lại xuất hiện kết quả vô cùng khiến cho người ngoài ý muốn, Khúc quốc không những không chậm trễ, không trì hoãn mà còn ngay lập tức lựa chọn trợ giúp.
Chẳng lẽ tất cả bọn họ đều điên hết cả rồi, hoặc là ma chướng, tên Đậu Trường Sinh kia có cái gì tốt chứ?
Tư thái hoàn toàn là không muốn mạng, có người ra người, có binh xuất binh, đây chính là Thiên Ngoại Thiên mà mình nhận biết sao?
Tiêu Thiên Hữu đè xuống sầu lo ở trong lòng, luôn có cảm giác như bất kỳ một chuyện gì, chỉ cần có dính líu quan hệ đến Đậu Trường Sinh thì sẽ sẽ xảy ra những thay đổi ngoài lẽ thường, tình thế phát triển sẽ vượt qua mong muốn của bản thân, kinh nghiệm trước kia cũng không có tác dụng gì.
Ánh mắt Tiêu Thiên Hữu nhìn về phía nơi xa, quân đội Lô quốc kia vẫn còn đang ngoan cường chống đỡ, nhưng cho dù bọn họ có liều mạng như thế nào thì chỉ cần một phút thời gian nữa là phe mình có thể đạt được thắng lợi, triệt để giết sạch sẽ bọn hắn rồi.
Ánh mắt Tiêu Thiên Hữu di chuyển nhìn về phía ngọn lửa đang cháy hừng hực một lượng lớn lương thảo đang không ngừng bị đốt cháy, các loại tài nguyên còn lại không có cách nào di chuyển, tất cả cũng bắt đầu bị tiêu hủy, việc này đã hoàn thành.
Một số quan quân này chỉ có thể chống cự, hoàn toàn không có năng lực bảo vệ lương thảo.
Tiêu Thiên Hữu hơi hơi giơ tay lên nói: "Bây giờ, thu binh."
"Chúng ta rút lui."
Trong lòng Tiêu Thiên Hữu có một chút không cam lòng, làm một danh tướng đương đại, Tiêu Thiên Hữu đương nhiên có sự kiêu ngạo của bản thân mình, nhưng Tiêu Thiên Hữu càng hiểu về chiến lược hơn.
Chiến cục chiến thắng nhưng chiến lược thất bại thì cuối cùng cũng là thất bại.
Bây giờ chiến lược là tập kích các con đường lương thực của quan quân, trắng trợn thiêu hủy lương thảo để cho quan quân nơi tiền tuyến bị cạn lương thực, mà không phải sát thương quan quân, lấy binh lực hùng hậu của quan quân, chết thêm mấy ngàn đạo binh cũng căn bản không ảnh hưởng gì đến đại cục cả.
Ngược lại nếu như nhất thời kiêu ngạo, trì hoãn thêm một lúc nữa để cho viện quân của Khuất thành cắn mình, như vậy thì hoàn toàn xong đời rồi.
Bản thân mình bây giờ đang ở phía sau quan quân, viện quân của đối phương sẽ liên tục không ngừng kéo đến, nếu không thể nhanh chóng rời đi, khi mạng lưới bao vây hình thành xong thì mình sẽ trở thành cá trong chậu.
Suy cho cùng, đạo binh Bẩm quốc còn có tinh nhuệ Càn quốc này căn bản không được gọi là quân đội mạnh, nếu như là Trọng Giáp Binh Đại Lương bản bộ của mình tồn tại, lại có bị Thiết Huyết Trọng Kỵ đích thân mình một tay bồi dưỡng lên thì làm gì cần thời gian lâu như vậy, thời gian này đủ đồ giết bọn hắn ba bốn lần rồi.
Lúc này âm thanh vang lên, quân đội bắt đầu rút lui có thứ tự, sau khi tông thất Lô quốc thấy một màn này xuất hiện, đầu tiên là hắn sững sờ, ánh mắt nhìn xung quanh hai bên, phát hiện người còn sống sót cũng chỉ có ba, bốn trăm người, mà trên người mỗi người đều bị thương, bây giờ họ có thể chống đỡ được là hoàn toàn dựa vào một hơi thở.
Lúc này đột nhiên phát tiết ra, bọn họ hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, nếu như phản quân cứ lặp đi lặp lại xông lên trùng sát một trận nữa thì toàn bộ bọn họ đều là dê đợi làm thịt, nhưng loại tình huống này lại không có xuất hiện, phản quân đi rất quả quyết, hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến bọn họ cả.
Tông thất Lô quốc nhìn chằm chằm vào phản quân đang dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mình, hoàn toàn tê liệt, cảm nhận được lửa lớn rừng rực xung quanh, sóng nhiệt vô tận không ngừng truyền đến, ánh mắt tông thất Lô quốc nhìn xung quanh hai bên, trong nội tâm hiện ra giãy dụa kịch liệt.
Nếu như mình chết ở chỗ này, con cái đời sau sẽ thu được 3000 năm phú quý, nhưng nếu như mình còn sống thì điều này không nhất định thu được, dù sao phần chia quá nhỏ, cần chia cho rất nhiều chư hầu, mà sau khi tới được chư hầu lại còn phân chia ở trong tông tộc nữa.
Không có khả năng một mình Lô Hầu độc chiếm được, Lô quốc là Lô quốc của tộc Đường Thử.