Nhưng lựa chọn tốt nhất là mạnh mẽ chiến đấu với Tào Thiếu Dương đến cùng, sau đó còn có cảm xúc biến hóa như vậy mới khiến cho mình bị mắc lừa, bây giờ buông tha truy kích ngược lại lộ ra vẻ thoải mái, kiểu gì cũng thấy mờ ám.
Thật thật hư hư, hư hư thật thật.
Tiêu Thiên Hữu trầm mặc không làm ra bất kỳ thay đổi gì, giờ khắc này hắn cũng không thể phán đoán được chính xác trong lòng Tào Thiếu Dương đang muốn gì?
So với những gì đã chứng kiến trong hoàng cung Nhân cảnh ngày xưa, còn có thể phán đoán được tâm trạng vui buồn của Tào Thiếu Dương, nhìn bộ mặt tham tiền đòi hối lộ kia của hắn thì bản thân mình có thể thoải mái đoán được Tào Thiếu Dương muốn làm gì, mà chuyện cũng giống như đã phán đoán, Tào Thiếu Dương đúng là đã làm như vậy.
Lúc này lại như hai người khác nhau, vị trước mặt này vô cùng xa lạ, cũng không phải Tào Thiếu Dương mà mình từng quen biết.
Tiêu Thiên Hữu thật sự tỉnh ngộ.
Nửa đời trước của mình quá thuận lợi cho nên mới xem thường người trong thiên hạ.
Sau thảm án Tiêu viên đã cảnh tỉnh, bây giờ Tiêu Thiên Hữu cũng hoàn toàn bừng tỉnh.
Mọi biểu cảm hỉ nộ ái ố của Tào Thiếu Dương bị người khác thấy rõ, mọi hành động có thể bị phán đoán là bởi vì Tào Thiếu Dương lười che dấu, tuổi tác của đối phương đã cao, tuổi già sức yếu, lại còn hầu hạ bên cạnh Thánh nhân trong hoàng thành.
Không lẽ Thánh nhân lại muốn nhìn thấy một vị nội thị lòng dạ thâm trầm, không bỏ sót tính toàn nào sao?
Ý tưởng trong lòng đều bị một gã nội thị nhìn thấu, mà mình thì như con khỉ, mỗi ngày diễn cho tên nội thị này xem?
Nếu một màn này xuất hiện, Tào Thiếu Dương chắc chắn đã chết từ lâu rồi.
Cho nên tất nhiên hắn phải giấu dốt rồi.
Bây giờ mình nhìn không ra thái đội của Tào Thiếu Dương, không thể phân biệt được ý nghĩ trong đó.
Tiêu Thiên Hữu và Tào Thiếu Dương nhìn nhau từ xa, Tào Thiếu Dương nhìn quân đội rời đi phía xa mà không có bất kỳ động thái nào khác, vốn dĩ cách tốt nhất lúc này là chủ động xuất kích, lựa chọn công kích Tiêu Thiên Hữu.
Nhưng Tào Thiếu Dương đã từ bỏ, hơn nữa cố ý lộ ra sự nhẹ nhõm, chính là để khơi gợi lòng nghi ngờ của Tiêu Thiên Hữu khiến cho đối phương càng tin tưởng rằng có viện quân, mục đích chủ yếu là không muốn chiến đấu với Tiêu Thiên Hữu.
Bởi vì nếu đại chiến xảy ra sẽ có nguy hiểm cực lớn, Tiêu Thiên Hữu có Bán Thần Binh hơn nữa lại là võ đạo nhất phẩm, còn có đại quân trong tay, ngược lại bên phe mình thì không biết bao giờ viện quân mới đến?
Tào Thiếu Dương giao tính mạng của mình cho Đậu Trường Sinh, Tào Thiếu Dương mặc kệ.
Càng là cường giả thì càng coi trọng sự tự do, sẽ không tuỳ ý để cho người khác khống chế mọi thứ của mình.
Tào Thiếu Dương không hiểu được chuyện phân chia Phúc Địa, cho dù có biết cũng không có ý định tử chiến, Đậu Trường Sinh giành được thắng lợi, sau khi chưởng quản Phúc Địa thu được phân ngạch phân phối phú quý nhưng chuyện này có liên quan gì đến Tào Thiếu Dương?
Tào Thiếu Dương là thái giám, không có con cháu đời sau, cho dù có mấy tên con nuôi thì cũng là thái giám, hắn liều mạng đạt được thứ tốt lại thành của hời cho tên khốn nào không biết, Tào Thiếu Dương sẽ không làm chuyện như vậy.
Cho dù bây giờ dùng Thiên Yêu Đoạt Linh Công cũng không thoát khỏi thân xác thái giám được, nếu như lại dùng Thiên Yêu Đoạt Linh Công đoạt một thân xác hoàn chỉnh thì cũng không được, vì thứ đó cũng không phải là huyết mạch của mình.
Những người chia sẻ những phân ngạch đó có quá nhiều, cho bọn họ 3000 năm tích lũy thì cũng được, nhưng đáng tiếc loại tình huống này thì không được, cho nên tài nguyên này không đủ để trùng kích lên Thần Ma, thứ mà khiến người khác điên cuồng thì đối với Tào Thiếu Dương cũng chỉ là đồ bỏ đi.
Tào Thiếu Dương cũng đã cố gắng hết sức bảo vệ tính mạng của Triệu Vô Độ rồi, chuyện tiếp theo nên làm gì thì hắn không để ý, Diệp quốc có một vé, cũng có cơ hội tranh thủ được chỗ tốt, cộng thêm sau này phân chia lợi ích, lại tăng thêm mình một chút, kiểu gì cũng đủ để chú tạo được một kiện Bán Thần Binh nhất phẩm rồi.
Lúc còn trẻ không hiểu chuyện nên tham quá ít, đến khi già rồi mới phát hiện có một kiện Bán Thần Binh nhất phẩm, bây giờ chú tạo thêm một kiện Bán Thần Binh nhất phẩm, lúc này mới biết hai món thật sự là quá ít.
Triệu Vô Độ tiến lên nói: “Viện quân của chúng ta có tới không?”
“Cứ để Tiêu Thiên Hữu rút lui như vậy liệu có ổn hay không?”
Chưa kịp nói xong đã bị Tào Thiếu Dương cắt ngang: “Không cần kéo dài, thời gian kéo dài đã đủ lâu, kế tiếp là chiến đầu thì đây là chuyện của Trần thần bộ.”
“Nhiệm vụ của nô gia là bảo đảm an toàn cho ngươi, khi tất yếu có thể bỏ qua tất cả, ưu tiên lấy an toàn của ngươi làm trên hết.”
“Nô gia sẽ không chủ động tiến công khiến cho chiến đấu phát sinh, từ đó xảy ra phức tạp, đây không chỉ là vì tốt cho ngươi mà còn hoàn thành mệnh lệnh của Trần quốc công.”