“Thế lực của Tiêu Thiên Hữu đơn độc nhưng thực lực đủ mạnh, lại có dư nghiệt Cửu U Minh Giáo trợ giúp, sau lưng còn có tài nguyên Động Thiên duy trì, là thế lực lớn thứ hai của phản quân.”
“Nhất là Tiêu Thiên Hữu còn là danh tướng đương thời, đây mới là chuyện phiền toái nhất, hiện giờ Tiêu Thiên Hữu chạy trốn một mình rồi, thống soái đại quân bị diệt toàn bộ, Tiêu Thiên Hữu cũng không dám trở lại đại doanh của phản quân nữa.”
“Ba trụ cột của phản quân giờ gãy một một trụ, còn lại Thế tử Càn Hầu và Bẩm Hầu, bọn họ chỉ có thể quyết chiến chính diện.”
“Với binh lực hùng hậu của chúng ta thì chỉ cần bày ra trận thế chém giết chính diện, phản quân sẽ bại.”
Đông Phương thần bộ hưng phấn không thôi, đồng thời cũng sinh ra ý nghĩ giống như Trần thần bộ, quá dễ dàng, chỉ cần làm việc cùng với Đậu Trường Sinh thì cảm giác mọi chuyện không còn gì là khó khăn nữa cả.
Khi Thế tử Càn Hầu xuống núi còn phong quang cỡ nào cơ thứ, đệ tử đích truyền của Thần Ma, lực ảnh hưởng trải rộng khắp Thiên Ngoại Thiên, chư hầu khắp nơi không biết bao nhiêu người muốn móc nối với Thế tử, đại tộc hào môn dưới trướng cũng truyền tai nhau, mỗi bước đi đều thận trọng, sợ sai một bước sẽ rơi vào thế vạn kiếp bất phục.
Mà Tiêu Thiên Hữu tập kích Vương đình Hồ Man rồi trở thành danh tướng, muốn binh có binh, muốn tướng có tướng, lúc ấy Đông Phương thần bộ còn ăn không ngon ngủ không yên, mỗi lần nghĩ đến chuyện này thì áp lực ùn ùn kéo đến, không ngừng chèn ép không gian của mình, làm Đông Phương thần bộ không thở nổi.
Lại một nữa trở lại án tử vong của sứ đoàn Linh tộc lúc trước, biết sứ giả Thương tộc sẽ tử vong, sẽ bị Thần Ma của Thương tộc giết chết nên vô cùng kinh hoàng và sợ hãi.
Nhưng kết quả cuối cùng là gì?
Giống như Quá gia gia vậy, danh tướng đương thời như Tiêu Thiên Hữu cứ vậy mà đần độn, u mê bại trận, không còn lo lắng ở hậu phương nữa, đạo binh sẽ cuồn cuộn không ngừng đến hội tụ, bây giờ mười mấy vạn đạo binh nghiền éo đi qua thì kể cả chỉ là một đầu heo ngồi ngay ngắn trên soái vị cũng có thể thắng lợi.
Đông Phương thần bộ biết rõ tâm tình của mình không đúng, có ý nghĩ giết đối phương quá đơn giản và dễ dàng, không phải kẻ địch không yếu, ngược lại kẻ địch còn rất mạnh, nhưng cũng không mạnh bằng Đậu Trường Sinh.
Đậu Trường Sinh chậm rãi gật đầu nói: “Chúng ta có tin tức rồi thì ta tin bên phản quân cũng đã nhận được tin tức, nhưng mà bên phe phản quân chắc chắn sẽ phong tỏa tin tức lại, ngươi chủ động đi lan truyền tin tức ra, ta muốn tất cả giáo úy cho đến binh lính bình thường của phản quân đều phải biết.”
“Trước khi phái người đi tới hậu phương bắt binh lính của Càn quốc và Bẩm quốc rồi mang lên tiền tuyến, nếu chỉ lan truyền tin tức thì bọn họ sẽ nghĩ là chúng ta lừa, trong lòng sẽ sinh ra may mắn nhưng nếu có nhân chứng thì bọn họ sẽ tin tưởng.”
“Mượn chuyện này làm cho sĩ khí của bọn họ bị trọng thương, đến lúc đó lại mở ra quyết chiến.”
Đậu Trường Sinh bình ổn làm việc, không vì chiến thắng ở hậu phương mà xao lãng chiến trận, vì vây giết Tiêu Thiên Hữu mà đã vận dụng rất nhiều binh lực, dù sao Tiêu Thiên Hữu cũng là danh tướng đương thời, Đậu Trường Sinh rất coi trọng người này, chiến lực chủ yếu của phần lớn quan quân cũng đều phái qua.
Nhất là khi thực lực của một ít chư hầu cũng không có kẻ nào yếu, hầu tước là võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm, bá tước là võ đạo Tông Sư tam phẩm lâu năm, bỏ đi chút binh lực này thì đạo binh và chiến tướng của Đậu Trường Sinh vẫn sẽ chiếm ưu thế.
Nhưng Đậu Trường Sinh sẽ không dễ dàng mở ra quyết chiến, vô số ví dụ nói cho Đậu Trường Sinh biết, lấy nhiều chưa chắc thắng được ít.
Giống như Tôn 10 vạn ở kiếp trước.
Tiểu tặc Thế tử Càn Hầu kia dám gọi mình là Đậu trăm vạn, vậy thì để cho hắn nhấm nháp một chút thế nào là công kích của trăm vạn đạo binh.
Chỉ là sau khi quyết chiến xong sợ là chư hầu sẽ chết không còn mấy người, tổn thất của chiến trận thật sự quá cao, Đậu Trường Sinh nhìn lại tổn thất của bên mình, một số con hàng này lại vì 3000 năm phú quý mà không cần mạng.
Đây không phải là chuyện xấu, một số lão đạo chư hầu có kinh nghiệm tử vong, thế hệ trẻ lên nắm quyền, quốc nội bị vây hãm trong cảnh thiếu thần tử, tân quân muốn ngồi vững ngai vị thì phải trải qua một thời gian quá độ, vậy mới có cơ hội cho bản thân mình để chỉnh hợp lại bọn họ.
Một đám lão già này, mỗi người đều là quỷ tinh, khi thể hiện giá trị của mình cũng là lúc thể hiện ra bọn hắn không có hai lòng với mình, gia tộc tương lai sẽ đoàn kết dưới môn hạ của tộc Đậu thị, chống đỡ nền tảng của tộc Đậu thị.
Đáng tiếc bọn họ đã sai lầm, tương lai sẽ không có tộc Đậu thị nào cả.
Không đúng.
Mình còn một vị đệ đệ còn sống mà?
Hơn nữa còn một vị nữ nhi của thúc thúc còn sống, là thúc thứ mấy nhỉ? Biểu tỷ hay là biểu muội?