Đậu Trường Sinh quên mất nhưng cũng không có cách nào khác, lúc trước Đậu gia trang ra đi quá nhanh, bản thân còn chưa kịp phản ứng lại thì thân tộc của Đậu gia trang cũng đã chết hết rồi.
Tộc Đậu thị còn có người sống.
…
“Thất bại.”
“Cứ như vậy mà thất bại.”
Thế tử Càn Hầu nhìn tình báo trong tay mà không dám tin, ngọc giản trong tay bị bóp nát, mảnh vỡ không ngừng rơi xuống lả tả trên mặt đất.
Từ trước tới nay Thế tử Càn Hầu luôn ôn nhuận như ngọc, khiêm tốn hữu lễ, lúc này không còn duy trì được tự tin nữa, mà vẻ mặt dữ tợn, gân xanh nổi ra, giống như ác quỷ Cửu U bò ra từ bên trong Địa phủ, hung ác nói: “Đây là danh tướng chó má gì?”
“Uổng cho ta tin tưởng hắn như vậy, hắn báo đáp ta như thế này sao?”
“Cứ vậy mà dễ dàng xông vào vòng vây của kẻ địch, hắn đần độn, u mê hồ đồ thì thất bại là đúng.”
Thế tử Càn Hầu vung tay lên, tiếng gầm gừ tức giận vang vọng khắp nơi: “Đồ chó má này, chiến trận còn chưa thất bại hoàn toàn đã trực tiếp lựa chọn chạy trốn.”
“Một tên tướng vô năng mệt chết cả tam quân, nếu hắn không trốn mà dám liều mình quyết chiến đến cùng, cuối cùng ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.”
Tiếng gào thét mắng chửi cả một lúc lâu sau.
Cuối cùng Thế tử Càn Hầu ngồi tê liệt trên tọa vị, kịch thiệt thở dốc, tiếng hít thở nặng nề không ngừng vang lên.
Ánh mắt của Thế tử Càn Hầu trở nên hung ác, toàn thân tràn ngập một cỗ lệ khí, Tiêu Thiên Hữu vừa chạy trốn còn hại hắn một trận, Tiêu Thiên Hữu vốn là chiến lực trọng yếu, tuy rằng cảnh giới hơi thấp nhưng trong tay còn có Bán Thần Binh, hơn nữa Tiêu Thiên Hữu có xuất thân là tướng môn, tinh thông các loại chiến trận, am hiểu nhất là chém giết trong quân.
Nói về thống soái binh mã thì Tào Thiếu Dương còn không phải là đối thủ, chắc chắn sẽ bại trong tay Tiêu Thiên Hữu.
Nếu hai bên bỏ chiến trận, cho dù là cầm Bán Thần Binh trong tay, Tiêu Thiên Hữu cũng không phải là đối thủ của Tào Thiếu Dương.
Hai bên am hiểu hai thứ khác nhau, Tiêu Thiên Hữu xuất thân từ tướng môn nên không am hiểu đơn đả độc đấu.
Mất đi loại chiến lực này sẽ khiến người khác đau lòng, nhất là khi xâm nhập vào sau quân đội, vì để cắt đứt lương đạo của quan quân và cuối cùng giành được thắng lợi cho nên hắn đã phái đi đều là tinh nhuệ của Càn quốc và Bẩm quốc.
Chiến lực của chi binh mã này thế nhưng chiếm ba phần của bọn họ, hiện giờ toàn bộ đều không còn gì cả.
Quan quân không có lỗi lo về sau, nếu lỡ như có mười mấy vạn, thậm chí là trăm vạn đạo binh ầm ầm xông lên, thì sao bọn họ có thể chống đỡ được?
Thế tử Càn Hầu lại mắng Tiêu Thiên Hữu một câu.
“Đáng chết.”
Trong lúc bất chợt Thế tử Càn Hầu lại phản ứng lại.
Giống như là tỉnh mộng.
Mẹ kiếp.
Tên Tiêu Thiên Hữu kia chơi ta.
Tiêu Thiên Hữu xuất thân từ cái gì? Là Cửu U Minh Giáo.
Đậu Trường Sinh xuất thân từ cái gì? Là Cửu U Minh Giáo.
Bọn hắn đều có xuất thân từ Cửu U Minh Giáo, chính là người một nhà, bản thân mình lại bị mỡ heo che mắt, vậy mà lại tin tưởng vào mưu ma chước quỷ của Tiêu Thiên Hữu, cái gì mà báo thù giết cha.
Với cách làm người kia của loại chó Tiêu Thiên Hữu thì làm sao lại có khí phách như vậy, sợ là dưới uy danh hiển hách của Đậu Trường Sinh đã hoảng sợ không chịu nổi một ngày, mà vào thời điểm mình không biết, trực tiếp quy hàng Đậu Trường Sinh rồi.
Trở thành một con chó của Đậu Trường Sinh, nếu tình huống này thật sự là như vậy, vậy thì có thể giải thích được tất cả mọi chuyện xảy ra ở hiện giờ rồi.
Chứ làm sao tên súc sinh chó má kia lại dễ dàng bước vào bẫy rập như vậy?
Vì sao không thể hiện được phong thái của một danh tướng đương thời chứ?
Bởi vì tên khốn chó má đó ngay từ đầu đã là chó của Đậu Trường Sinh, đến chỗ mình chỉ để diễn trò rồi đạt được sự tin tưởng của mình, từ đó đưa hết tinh nhuệ của Càn quốc và Bẩm quốc vào trong vòng vây rồi dùng một chiêu chôn vùi hi vọng chiến thắng của mình.
Thế tử Càn Hầu vô thức nắm chặt tay, móng tay đã đâm sâu vào trong da thịt, máu tươi chảy xuôi màu vàng ròng, rất rõ ràng là Thế tử Càn Hầu đã hoàn thành đặc thù 【Xích Kim Chi Huyết】của Thần Ma.
Đối với huyết dịch và đau đớn này, Thế tử Càn Hầu cũng không thấy, không cảm giác được, tất cả lực chú ý bây giờ đều đổ dồn vào Tiêu Thiên Hữu, một cỗ hận ý như muốn phá vỡ ra khỏi lồng ngực của Thế tử Càn Hầu, hóa thành ngọn lửa thiêu đốt Tiêu Thiên Hữu đến nỗi ngay cả tro cốt cũng không còn.
Trong lúc nghĩ lại Thế tử Càn Hầu lại nghĩ đến một chuyện, bởi vì muốn đánh bại Đậu Trường Sinh, tăng thêm tỷ lệ thắng của mình.
Tiêu Thiên Hữu kia đã đạt được một tràng tạo hóa, không nói đến chuyện đột phá thành công mà còn nắm giữ một món Bán Thần Binh nhất phẩm.
Nghĩ tới đây Thế tử Càn Hầu phun ra một ngụm máu tươi.
Mình nhất định phải rút gân, lột da Tiêu Thiên Hữu, thiên đao vạn quả hắn mới được.