Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 971 - Chương 971. Thói Quen, Vĩnh Viễn Là Thói Quen.

Chương 971. Thói quen, vĩnh viễn là thói quen. Chương 971. Thói quen, vĩnh viễn là thói quen.

Không làm như vậy sẽ không phát tiết được lửa giận trong lòng mình, Tiêu Thiên Hữu không chỉ lừa dối mình còn lừa cả tạo hóa, không thể nhịn, thật sự không thể nhịn.

Sắc mặt của Thế tử Càn Hầu dữ tợn, giờ phút này khuôn mặt hắn vặn vẹo không hề giống người còn sống nữa.

Thế tử Càn Hầu mất bình tĩnh, khuôn mặt âm trầm thực tiếp sải bước ra khỏi doanh trướng, sau đó chủ động phóng tới Đức Trạch Tiên Vực.

Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như thế này được.

Hắn muốn trả thù.

Đức Trạch Tiên Vực.

Giống như lưu ly đúc thành linh căn của trời đất, cành lá nhẹ nhàng đung đưa.

Mỗi một mảnh trên lá cây đều có đường vân màu đỏ tươi giống như mạch máu kinh mạch, vô tận tiên khí không ngừng hiện ra từ phía trên cổ mộc, cành lá không ngừng lắc lư, truyền ra âm thanh êm tai giống như là đang diễn tấu một ca khúc cổ xưa nào đó.

Vô tận ánh sáng màu vàng óng, như là chấm nhỏ hằng hà sa ngôi sao, vờn quanh bay múa xung quanh linh căn của trời đất.

Phát sáng nhiều màu, mỹ lệ, thần thánh.

Cung điện đại khí mênh mông, nguy nga sừng sững ở trên tán cây.

Âm phù, hào quang, tiên khí, cành, lá cây, các loại vật vô hình, vật hữu hình tạo thành một tòa đại trận Thần Ma cực kỳ phức tạp, ẩn giấu đi lực lượng kinh thiên động địa, một khi bộc phát thì tuyệt đối sẽ chấn động Thiên Ngoại Thiên.

Một luồng lưu quang khí thế hung hãn giống như một ngôi sao băng, xen lẫn lực lượng vô cùng vô tận, thẳng tiến không lùi lao xuống, ánh sáng vàng rực thần thánh tự động bắt đầu tan rã, lộ ra một lỗ hổng để lưu quang vọt thẳng vào trong.

Đức Trạch thượng tiên mang Tử Dương Cân, người mặc áo bát quái, bồng bềnh từ trong gió mát phiêu phiêu bay tới, Bát Quái Tiên Y phần phật lay động, thần thái phiêu dật.

Ánh mắt nhìn lưu quang rơi xuống, từng điểm ánh sáng ầm ầm vỡ tan, ái đồ Thế tử Càn Hầu của mình hiển hiện ra.

Sau khi Thế tử Càn Hầu hiện thân, hai đầu gối trực tiếp mềm nhũn quỳ lạy ở trước mặt Đức Trạch thượng tiên.

Đôi mắt Thế tử Càn Hầu đỏ bừng, trong đôi mắt lộ ra tơ máu, nước mắt chậm rãi chảy ra, tức giận và hận ý đã biến mất, thay vào đó giống như là tủi thân.

Giọng nói của Thế tử Càn Hầu nghẹn ngào nức nở nói: "Sư phụ."

Hai chữ này ẩn chứa vô tận ấm ức tủi thân.

Đức Trạch thượng tiên giơ tay lên, từng tia từng sợi vân khí hiện ra giống như cánh tay vô hình, dìu Thế tử Càn Hầu đang quỳ lạy đứng lên, Đức Trạch thượng tiên chậm rãi đi đến bên cạnh Thế tử Càn Hầu, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên bả vai của Thế tử Càn Hầu nói: "Được rồi."

"Thất bại cũng không có gì phải xấu hổ cả."

"Đây chẳng qua chỉ là một đoạn nhạc đệm trong cuộc sống của ngươi mà thôi."

"Nhớ kỹ bất cứ cái gì không thể giết chết ngươi thì đều sẽ khiến cho ngươi mạnh mẽ hơn."

Đức Trạch thượng tiên mở miệng an ủi một câu, vỗ nhẹ vài cái lên lưng Thế tử Càn Hầu, quay người đi về phía cung điện nguy nga sừng sững.

Thế tử Càn Hầu nhìn bóng lưng Đức Trạch thượng tiên, không khỏi tủi thân nói: "Sư phụ?"

Tiếng sư phụ thứ hai hô lên khiến cho Đức Trạch thượng tiên không tự chủ được mà ngừng lại, quay lưng về phía Thế tử Càn Hầu chậm rãi nói: "Nguy hiểm tranh đoạt Phúc Địa không nhỏ, thất bại chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt."

"Mà kể cả cho dù đã mất đi Càn quốc, không có căn cơ để đứng thẳng thì đây cũng không phải là chuyện xấu."

"Chỉ là đã mất đi lực lượng bên ngoài mà thôi, thực lực của bản thân ngươi không bị tổn hại, tương lai đột phá thượng tam phẩm, với thực lực mạnh mẽ cùng với thân phận đích truyền Thần Ma thì muốn đông sơn tái khởi một lần nữa cũng không phải là việc gì khó."

“Lần này thất bại đối với ngươi không phải là chuyện xấu, mà là một chuyện tốt, thất bại sẽ để cho ngươi trưởng thành, tương lai sau này ngươi sẽ càng trưởng thành hơn, chân chính có thể trở thành vương giả thống nhất Thiên Ngoại Thiên."

Thế tử Càn Hầu đi mấy bước đến trước mặt Đức Trạch thượng tiên, một lần nữa quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa, vẻ mặt bi thảm, đau khổ nói: "Tiêu Thiên Hữu?"

Thế tử Càn Hầu phun ra ba chữ, lời nói còn lại chưa nói ra khỏi miệng đã bị Đức Trạch thượng tiên vung tay lên đánh gãy, ống tay áo rộng rãi vung vẩy, nhấc lên một luồng sóng khí, Đức Trạch thượng tiên lần đầu tiên nhíu mày, lộ ra vẻ không vui, không thích nói:

"Còn ra thể thống gì nữa?"

"Ngươi ở dưới môn hạ của ta tu hành đã nhiều năm, đã không phải là trẻ con nữa, đánh không lại thì muốn gọi gia trưởng à."

"Chuyện Tiêu Thiên Hữu như thế nào? Cuối cùng có dạng kết cục gì?"

"Điều này đương nhiên phải xem lựa chọn của bản thân Tiêu Thiên Hữu rồi."

Thế tử Càn Hầu không tiếp tục mở miệng nữa, mà không ngừng dùng đầu bắt đầu dập đầu xuống mặt đất bạch ngọc.

Bịch bịch bịch!

Tiếng dập đầu liên tục vang lên, mỗi một động tác của Thế tử Càn Hầu đều rất mãnh liệt, cho dù võ đạo có thành tựu, nhưng mặt đất bạch ngọc này cũng không phải là phàm phẩm, khi không sử dụng pháp lực thì cái trán của Thế tử Càn Hầu đã máu thịt be bét, dòng máu vàng đồng đã bắt đầu chảy ra.

Bình Luận (0)
Comment