Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 972 - Chương 972. Thói Quen, Vĩnh Viễn Là Thói Quen. 2

Chương 972. Thói quen, vĩnh viễn là thói quen. 2 Chương 972. Thói quen, vĩnh viễn là thói quen. 2

Đức Trạch thượng tiên nhíu mày càng sâu hơn, thở dài mở miệng nói: "Tiêu Thiên Hữu thu được một tạo hóa đột phá tới võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm, nguyên do phía sau này không đơn giản như ngươi nghĩ như vậy đâu."

"Là có Thần Ma dự định ủng hộ ngươi, từ đó bắt đầu chặn đánh Đậu Trường Sinh, nhưng ngươi cho rằng đây là toàn bộ tâm ý của Tiêu Dao Tử thì ngươi đã sai hoàn toàn rồi."

"Tiêu Dao Tử chứng đạo những năm cuối ở Đại Thương, là một Thần Ma mới quật khởi nhất, đây là một Thần Ma đời mới, cũng không bởi vì thời gian chứng đạo ngắn ngủi mà thực lực nhỏ yếu mà hoàn toàn ngược lại bởi vì khí số Nhân tộc cường thịnh, mỗi một vị Thần Ma đời mới này đều là yêu nghiệt, là quái vật."

"So sánh với danh tiếng Á Thánh thì tên của Tiêu Dao Tử không nổi danh, nhưng đây không kém gì yêu nghiệt, sau khi hắn chứng đạo đã bắt đầu tọa trấn Bắc Cương, bắt đầu chủ trì chiến sự với Hồ Man."

"Mặc dù tên là Tiêu Dao, nhưng hắn coi trọng Nhân tộc nhất, có lòng trách nhiệm mãnh liệt, căn bản là không có cách tiêu dao tự tại được, mà chính là bị trói buộc ở Nhân tộc."

"Tiêu Thiên Hữu quật khởi ở Bắc Cương, bởi vì một trận chiến tập kích bất ngờ Vương đình Hồ Man, từ đó nổi danh khắp thiên hạ, bây giờ còn chưa tới 50 tuổi mà đã đột phá tới võ đạo nhất phẩm, là Vô Thượng Tông Sư cao quý."

"Đến trăm tuổi đột phá tới võ đạo nhất phẩm đỉnh phong, cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất không phải việc gì khó, có tư cách hoàn thành đại thiên mệnh chứng đạo Thần Ma."

"So sánh với phía dưới."

Đức Trạch thượng tiên không khỏi dừng lại một chút, thoáng do dự một chút, mới tiếp tục mở miệng nói: "Thiên tư của con thì đầy đủ, không kém hơn Tiêu Thiên Hữu bất cứ cái gì nhưng Tiêu Thiên Hữu đã trưởng thành, một trận chiến hắn tập kích bất ngờ Vương đình Hồ Man, đã biểu danh với thiên hạ, Tiêu Thiên Hữu là danh tướng đương đại."

"Lại thêm chuyện của lần này, toàn bộ tâm tính, thiên phú của Tiêu Thiên Hữu đều là người lựa chọn tốt nhất."

"Mà khuyết điểm lớn nhất của ngươi chính là thời gian, mặc dù vi sư cho rằng nếu cho ngươi thời gian đúng như thế thì ngươi sẽ làm được tốt hơn như thế, nhưng đây chỉ là trên lý luận, tiềm năng của ngươi và thiên phú không thay đổi, bây giờ trước mắt xem ra ngươi còn kém xa Tiêu Thiên Hữu nhiều lắm."

"Thật sự nếu so sánh thì thời kỳ mấu chốt nên từ bỏ người nào."

"Sẽ buông tha ngươi hay là lựa chọn bảo vệ Tiêu Thiên Hữu?"

Đức Trạch thượng tiên thật sự cũng không muốn nói trắng ra như thế, bởi vì mấy lời nói này vô cùng tàn khốc, nhưng nhìn một phen hành động ngu xuẩn của Thế tử Càn Hầu kia nên mới không có ý định che giấu nữa.

Không động Tiêu Thiên Hữu đương nhiên là bởi vì Tiêu Thiên Hữu cũng có bối cảnh, không chỉ là Tiêu Dao Tử xem trọng, mấu chốt là lão tổ tông của Cửu U Minh Giáo cũng còn sống đây này?

Ngay cả cao tầng phàm tục của Cửu U Minh Giáo đều biết lão tổ tông không chết, chỉ là không biết đang bay nhảy ở nơi nào, đương nhiên Đức Trạch thượng tiên cũng biết lão tổ Cửu U thật sự còn sống ở đây.

Cao tầng phàm tục chém giết, chết thì cũng đã chết rồi, nhưng liên quan đến Thần Ma lại khác biệt, đây là cử động vạch mặt, người ta cũng không phải là không có bối cảnh.

Chỉ vì chút uất ức kia Thần Ma Ma phải khởi xướng xung đột, căn bản không đáng.

Nói một câu tàn khốc thì coi như Thế tử Càn Hầu có chết cũng không đáng.

Không nói lão tổ Cửu U, cái tên Tiêu Dao Tử kia cũng không phải là kẻ dễ trêu chọc được, một động tác tùy ý chặn đánh Đậu Trường Sinh cũng biểu thị ra thưởng thức Tiêu Thiên Hữu, nếu tương lai Tiêu Thiên Hữu chứng đạo Thần Ma thì đây chính là một giai thoại, thậm chí còn hóa giải quan hệ với lão tổ Cửu U, cũng được coi là một loại xin lỗi.

Hành động dập đầu của Thế tử Càn Hầu cũng không khỏi dừng lại, hắn không ngờ đến sẽ nghe thấy một sự thật tàn khốc như vậy, giá trị của mình kém xa Tiêu Thiên Hữu, trên mặt hiện ra vẻ tro tàn tái nhợt, đôi mắt hoàn toàn tĩnh mịch đã mất đi tất cả ánh sáng màu sắc, giống như tượng gỗ đã chết vậy.

Kết quả như vậy, Thế tử Càn Hầu căn bản là không có cách nào tiếp nhận được.

Sinh ra trong một gia thế hiển hách, còn nhỏ đã bái sư Thần Ma, người thường khó gặp Thần Ma nhưng Thế tử Càn Hầu có thể tùy ý nhìn thấy, thậm chí còn tham gia vào yến tiệc của những vị Thần Ma khác, kỳ trân dị bảo thế gian trân quý nhất, Thế tử Càn Hầu cũng chỉ xem như vật bình thường.

Mỗi đêm Thế tử Càn Hầu đều sống ở trong tâng bốc, trong vô số vinh dự và tán dương, mặc dù bọn họ không biết thân phận thật sự của Thế tử Càn Hầu, nhưng biết Thế tử Càn Hầu là đệ tử của Thần Ma, mà điều này như vậy là đủ rồi.

Đức Trạch thượng tiên nhìn Thế tử Càn Hầu, biết tên đệ tử này của mình thật sự là quá thông thuận, ý chí nhìn như mạnh mẽ nhưng thật ra chỉ là hào nhoáng ở bên ngoài, kém xa so với những cường giả bất khuất bò từ dưới đáy lên, cho dù họ có gặp phải nhiều sóng gió nhiều ngăn trở đi nữa thì bọn họ cũng có thể vượt khó tiến lên, một khi rút kiếm thì sẽ lên cao 9 vạn dặm như diều gặp gió.

Bình Luận (0)
Comment