Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 973 - Chương 973. Thói Quen, Vĩnh Viễn Là Thói Quen. 3

Chương 973. Thói quen, vĩnh viễn là thói quen. 3 Chương 973. Thói quen, vĩnh viễn là thói quen. 3

Mặc dù chuyện có một chút tàn khốc nhưng đại đa số cường giả chính thức đột phá tới Thần Ma thì xuất thân đều từ hạ tầng Thần Ma, tiểu thiên mệnh và đại thiên mệnh đều dễ dàng, người có gia thế hiển hách tu hành xuôi gió xuôi nước, thường thường sẽ đổ vào tiểu thiên mệnh và đại thiên mệnh.

Hai người có ưu khuyết điểm khác biệt, xuất thân không cao, tu hành khó khăn, cho dù thiên phú có tốt đi chăng nữa thì cả một đời mệt nhoài cũng kẹt ở trung tam phẩm, nếu như có gia thế hiển hách thì sẽ có hi vọng đột phá tới thượng tam phẩm.

Một cái là khó ở giai đoạn đầu, một cái là khó ở giai đoạn sau, cao thấp không dễ phán đoán.

Thế tử Càn Hầu bị mình ký thác kỳ vọng, cũng không tiếc vốn liếng bồi dưỡng, đến mức ngay cả mình đều hao tổn nguyên khí, Đức Trạch thượng tiên không cho rằng loại phương thức này là sai nhưng giờ phút này nhìn thấy bộ dạng yên lặng như tờ kia của Thế tử Càn Hầu, một bộ tư thái người chưa chết mà tâm như đã chết, Đức Trạch thượng tiên lần đầu tiên cho là mình sai.

Lần thất bại này không phải là một chuyện xấu mà là một chuyện tốt.

Chỉ cần có thể tỉnh lại một lần nữa, Thế tử Càn Hầu nhất định trưởng thành.

Đức Trạch thượng tiên cũng cảm thấy may mắn trong lòng, chuyện này xảy ra vào lúc này, nếu như Thế tử Càn Hầu phát triển đến võ đạo nhất phẩm lại gặp phải cảnh ngộ dạng thất bại này, đến lúc đó sẽ không có khả năng tự đi ra từ trong thất bại.

Từ xưa đến nay tình huống chính là trong giai đoạn đầu có thể thất bại,, có thể gặp phải ngăn trở, nhưng một khi gặp vận may, nhất định sẽ là thế như chẻ tre, nếu như bị thương nặng thì sẽ không hạ xuống, cho dù có đi ra một lần nữa thì cũng sẽ không lớn bằng lúc trước, căn bản không khôi phục được giống như thời kỳ đỉnh phong.

Nếu trong tương lai Thế tử Càn Hầu khởi thế mà gặp phải một trận đại bại thì làm sao hắn còn có thể thống nhất Thiên Ngoại Thiên được nữa?

Đức Trạch thượng tiên không quan tâm đến Thế tử Càn Hầu, hắn định cho Thế tử Càn Hầu một khoảng thời gian để khôi phục, sau đó lại tâm sự với Thế tử Càn Hầu, tương trợ đối phương đi ra thoát khỏi tình trạng thất bại này.

Nhưng sau khi Đức Trạch thượng tiên đi ra mấy bước thì lại là bị Thế tử Càn Hầu gọi lại một lần nữa.

Thần thái Thế tử Càn Hầu đã khôi phục lại, mặc dù vẫn chưa khôi phục lại trạng thái tĩnh lặng như chết, nhưng đã có thể làm đến duy trì thần thái mặt ngoài, trầm giọng mở miệng nói: "Còn xin sư phụ cho đệ tử một cơ hội đi về Càn quốc xử lý tốt hậu sự."

"Càn quốc đã không giữ được, nhưng tổ phụ vô tội như vậy, cho nên đệ tử muốn mời tổ phụ đến Tiên Vực dưỡng lão."

Đức Trạch thượng tiên đưa tay vuốt chòm râu, gật đầu nói: "Họ hàng thân thuộc của ngươi có thể di chuyển đến Tiên Vực, Tiên Vực sẽ che chở bảo vệ bọn họ trăm năm."

"Tương lai có thể coi đó là căn cơ để cho ngươi đông sơn tái khởi."

Thế tử Càn Hầu bái tạ nói: "Đa tạ sư phụ."

Sau khi Thế tử Càn Hầu hành lễ cáo từ thì hắn trực tiếp hóa thành lưu quang xông ra Đức Trạch Tiên Vực.

Trong hư không lạnh lẽo, đen tối, gió mạnh tàn phá bừa bãi, một cái Tử Kim Hồ Lô to lớn tràn ngập ánh sáng vô cùng, rực rỡ điềm lành, vạn đạo ánh sáng.

Xua tan đi bóng tối của Thiên Ngoại Thiên, mang tới ánh sáng cho Thiên Ngoại Thiên.

Là mặt trời trong đêm tối, mang đến hi vọng cho bọn họ.

Một nam tử mặc đạo bào đang lười biếng uể oải nằm trên Tử Kim Hồ Lô, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, một đôi mắt phóng đãng phiêu dật ngả ngớn, lúc này chắp tay hai tay thả ở sau đầu, ngửa đầu nhìn lên trời ở bên ngoài.

Một vệt lưu quang gào thét tới, khi nó sắp dịch ra dời đi, nam tử lại hô to nói: "Sư điệt, từ biệt nhiều năm, Đức Trạch tiền bối có khỏe mạnh không?"

Lưu quang chuyển hướng phương vị, lưu lại dấu vết dày đặc, cuối cùng hào sáng tiêu tán, Thế tử Càn Hầu hiện thân ở trên Tử Kim Hồ Lô, nhìn nam tử lười biếng, cũng không dám thất lễ bèn vội vàng hành lễ nói: "Bái kiến Tiêu Dao Tử tiền bối."

"Sư phụ mạnh khỏe."

Tiêu Dao Tử nhảy lên một cái, lại nhiệt tình tiến lên nắm lấy tay Thế tử Càn Hầu, cái tay còn lại đập nhẹ lên mu bàn tay Thế tử Càn Hầu nói: "Sư điệt, ngươi chịu khổ rồi."

"Tiêu Thiên Hữu lang tâm cẩu phế, vậy mà lại lựa chọn chạy trốn, ta thật sự là nhìn lầm người rồi."

"Sau khi biết tin tức, ta lập tức chạy đến xin lỗi Đức Trạch tiền bối, bây giờ nửa đường nhìn thấy sư điệt."

Tiêu Dao Tử giống như là kích động nói không ra lời, cuối cùng hóa thành thở dài một tiếng.

"Thật sự là vất vả cho ngươi rồi."

Trái tim đã chết của Thế tử Càn Hầu lại một lần nữa bắt đầu nhanh chóng nhảy lên, hắn không khỏi lộ ra vẻ bi thương, đưa tay lên che mặt, nhờ vào đó che lấp đi sự mất bình tĩnh của mình, hiện giờ Thế tử Càn Hầu không nghe được loại lời an ủi như thế này.

Bình Luận (0)
Comment