Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 976 - Chương 976. Đối Thủ Của Thần Ma Chỉ Có Thể Là Thần Ma. 2

Chương 976. Đối thủ của Thần Ma chỉ có thể là Thần Ma. 2 Chương 976. Đối thủ của Thần Ma chỉ có thể là Thần Ma. 2

Người có lợi nhất đương nhiên là chư hầu các lộ, bọn họ có huyết mạch gia truyền, có quốc gia chống đỡ, cường giả đời đời không dứt, thích hợp làm thần tử.

Nhưng bọn họ không thích hợp không có nghĩa là không thể chiêu mộ bọn họ, muốn thay đổi thế cục mà nói, chỉ có thể dựa vào Tứ Tượng Bảo Châu, bày ra Tứ Tượng Nguyên Linh Trận.

Dãy dụa băn khoăn của Thế tử Càn Hầu cũng biến mất, con ngươi lại khôi phục sự bình tĩnh một lần nữa.

Thế từ Càn Hầu từ bỏ.

Ý đồ của Tiêu Dao Tử khó mà phân biệt được thiện ác.

Nhìn như nói giỡn, vô tâm nhưng thực ra đã chỉ ra một con đường trộm Tứ Tượng Bảo Châu.

Đối phương đã chỉ ra, đây là một ván cờ đánh cược lớn.

Đây là một ván cờ phải đánh cược mạng, đánh cược bản thân mình có thể thắng.

Tuy rằng trong lòng Thế tử Càn Hầu rất muốn làm như vậy, muốn đánh cược một ván lớn kinh thế hãi tục, để thắng Đậu Trường Sinh, đạt được thắng lợi cuối cùng, đạt được thiên hạ khen ngợi.

Nhưng khi xúc động tiêu tán, lý trí lại bắt đầu trở về, Thế tử Càn Hầu lui bước, bản thân mình là đệ tử của Thần Ma cao quý, Đậu Trường Sinh lại chỉ là một tên chân đất, cần gì phải tức giận với hắn.

Đậu Trường Sinh bại một lần sẽ chết không có chỗ chôn, không có đường xoay người, còn bản thân mình thì lại khác, mình có thể thất bại một lần, ba lần, năm lần…Sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày thành công.

Thế tử Càn Hầu đứng trên boong thuyền, không ngừng hóng gió lạnh, dùng các loại ngôn từ thuyết phục bản thân mình tiếp nhận sự thất bại tàn khốc này.

Đột nhiên.

Phía trước xôn xao truyền tới.

Âm thanh huyên náo vang lên cắt đứt sự trầm tư của Thế tử Càn Hầu, Thế tử Càn Hầu bước lên hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”

“Lão Hầu gia đã chết.”

“Lão Hầu gia tự sát.”

Âm thanh hỗn tạp vang lên khiến Thế tử Càn Hầu sững sờ, đến khi phản ứng kịp lại như một cơn gió vọt vào trong phòng, nhìn lão Càn Hầu cởi giáp, bắt đầu mặc thường phục, cẩn thận tỉ mỉ sửa sang quỳ gối trên mặt đất, mí mắt rũ xuống không nhúc nhích, giống như đang ngủ say.

Nhưng Thế tử Càn Hầu có thể cảm nhận được, tổ phụ đã không còn hô hấp, sắc mặt trắng bệch đã nói lên tất cả.

Đáng chú ý nhất là bức di thư đang bị lão Càn Hầu nắm ở trong tay.

Thế tử Càn Hầu vươn cánh tay ra, tự mình xác nhận hô hấp, sau đó nhìn về phía di thư, mặt trên không có câu từ dài dòng gì cả, chỉ có mấy chữ.

Đừng trả thù.

Những chính mấy chữ ngắn gọn này lại khiến Thế tử Càn Hầu bị đả kích nghiêm trọng.

Thế tử Càn Hầu đứng không vững, cuối cùng đưa tay ra đỡ lấy vách tường, lúc này thân thể mới đứng vững, bàn tay nắm lấy di thư cũng đã run rẩy.

Thế tử Càn Hầu đau đớn hô to: “Tổ phụ!”

………………………….

Không gian khác.

Một màn nước cao khoảng ba trượng, dài khoảng năm trượng.

Không ngừng khuếch tán hết vòng này đến vòng khác lên phía trên.

Trên màn nước hiện lên hình ảnh Thiên Châu, một lão giả nhìn thấy cảnh Thế tử Càn Hầu quỳ xuống đất, thất thanh khóc rống thì ung dung nói: “Thật là cảnh tượng hiếu thảo cảm động trời xanh.”

Nói xong đôi mắt lão giả sưng đỏ lên, nước mắt bắt đầu chảy xuống, lấy trong ống tay áo một chiếc khăn tay trắng xóa rồi bắt đầu lau nước mắt.

Nếu có người so sánh, có thể thấy được lão giả chết đi và lão Càn Hầu giống nhau như đúc.

Gương mặt tuấn mỹ như yêu, ngũ quan như được điêu khắc của Triệu Minh Ngọc, giờ phút này mặc một trường bào cẩm y màu vàng nhạt, ống tay áo được vén lên, lộ ra cánh tay trắng nõn.

Sắc mặt hắn không vui mà nhìn lão giả, không kiên nhẫn nói: “Diệp Vô Diện, ngươi có vấn đề về tâm lý à, đổi một bộ dáng, nhìn thấy gương mặt của lão Càn Hầu không ngừng lắc lư ở trước mặt ta, ta còn cảm thấy sợ hãi.”

Diệp Vô Diện cười xán lạn, nếp gấp trên mặt cũng biến mất mà hiện ra da thịt trắng như tuyết, thân thể khôi ngô cũng bắt đầu gầy xuống rồi hóa thành một thiếu nữ thướt tha.

Diệp Vô Diện nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Triệu Minh Ngọc, vươn bàn tay trắng nõn, đầu ngón tay chạm vào da thịt Triệu Minh Ngọc, Triệu Minh Ngọc rùng mình một cái rồi lùi lại phía sau một bước và nói: “Dừng lại.”

“Tránh xa ta ra một chút.”

Diệp Vô Diện khẽ lắc đầu và nói: “Triệu công tử hiểu lầm rồi, ngài vén ống tay lên quá cao, hơn nữa bước chân cũng lớn, cần phải giảm bớt một phần ba khoảng cách.”

“Như vậy ngài mới đóng vai Thế tử Càn Hầu giống y như đúc được.”

“Về chuyện này ta rất chuyên nghiệp.”

Triệu Minh Ngọc ngắt lời: “Ngươi biến về đi, vấn đề không phải ở ngươi, mà là ta có vấn đề.”

“Với tư thái này của ngươi, ta không có khả năng tiếp tục học tập được, sẽ ảnh hưởng đến đại sự của Tiêu Dao Tử tiền bối.”

Vừa nhắc đến ba chữ Tiêu Dao Tử, nụ cười trên mặt Diệp Vô Diện đã biến mất, vẻ mặt nghiêm trang, trịnh trọng mở miệng nói: “Ta đã hoàn thành nhiệm vụ Tiêu Dao Tử tiền bối giao, sắm vai tổ phụ của Thế tử Càn Hầu, thất thúc, tâm phúc v.v, không ngừng gia tăng ám chỉ, cuối cùng lấy thân phận lão Càn Hầu mà hoàn thành đả kích trí mạng cuối cùng.”

Bình Luận (0)
Comment