“Kẻ dẫn đầu thật sự đều có thể xoay chuyển càn khôn, hoàn thành những chuyện tuyệt đối không thể thành công một cách bất khả tư nghị.”
“Từ vô số những khó khăn đó đứng lên quật khởi mà không phải do tiền bối sắp xếp tất cả mọi thứ.”
“Đây cũng là ý của Tự đại ca, ta cũng vô cùng tán đồng.”
“Việc lần này Tự đại ca làm để có tư cách tranh đoạt Phúc Địa, chuyện cao diệu như vậy, muốn phục chúng, để cho một số Thần Ma không còn lời gì để nói thì cần phải có bản lĩnh lớn mạnh mẽ vượt qua.”
“Thế tử Càn Hầu chính là hòn đá lót đường tốt nhất, hắn có thiên tư xuất chúng, là đệ tử của Thần Ma, đánh không lại thì còn có thể chơi xấu, là đối tượng tốt nhất, nếu lần này thắng lợi thì Đậu Trường Sinh chính là ngôi sao hy vọng của phái võ đấu.”
“Tuy rằng hắn sẽ không được phái võ đấu Thần Ma chủ động nâng đỡ, không ngừng đưa tặng bảo vật quý hiếm nhưng tuyệt đối sẽ không để cho Thần Ma khác động vào, ngay cả là đấu tranh cũng là muốn có sự công bằng công chính.”
“Đây là lợi ích tốt nhất cho hắn, dù sao năm đó Tự đại ca cũng không có được đãi ngộ tốt như thế này, còn muốn người ta coi là người tốt để mài dũa tính tình, nếu không thì nghiệt long Thượng Nguyên kia không có khả năng lúc Tự đại ca thoát kiếp mà thâm nhập vào bên trong Nhân tộc ra tay.”
“Bọn họ không thể ngờ được Tự đại ca lại mạnh như thế, nếu không phải Thượng Nguyên chạy nhanh thì có lẽ đã bị chém chết…”
Bích Thần Nguyên Quân sửa lại một chút cho đúng: “Bọn họ không dám bỏ mặc Thượng Nguyên, lần kia chỉ là một lần khảo nghiệm, Thượng Nguyên không can thiệp vào đại cục được.”
Tiêu Dao Tử khẽ cười lạnh.
Đậu Trường Sinh có lẽ còn cực đoan hơn ới Tự đại ca, bây giờ hắn chưa tiến đến thượng tam phẩm còn tốt, đợi đến thời kì đại thiên mệnh, tuyệt đối sẽ gặp phải can thiệp, buông bỏ là không có khả năng, cũng sẽ không chủ động để cho hắn chứng đạo thất bại, không dám làm cực đoan như thế, nhưng mài dũa tính tình một chút, đây là điều tất nhiên.
Nhân tộc cần củng cố thế cục chứ không phải đánh vỡ thế cục của Thần Ma.
Tiền tuyến.
Đậu Trường Sinh đứng trên đài cao, từ trên cao chăm chú nhìn xuống cuộc chém giết phía trước.
Nhìn quan quân cuồn cuộn không ngừng liên tục phát động tấn công, không ngừng tiến vào quân doanh của phản quân, hai bên xông vào đấu tranh trực diện, cùng nhau xông vào một chỗ.
Ánh mắt của Đậu Trường Sinh đảo về phía chư hầu và chúng tướng đang cầm kiếm đứng đó, lúc này viện binh phía sau đã toàn bộ vào vị trí, Đậu Trường Sinh không chỉ ra vẻ, mà thật sự có được trăm vạn đạo binh.
Trăm vạn đạo binh cũng không phải là cực hạn, phải biết rằng đa số phụ binh trong đó là do võ giả tạo thành, bọn họ phụ trách công việc hậu cần, xây dựng quân doanh v.v, nếu mà tính hết lại thì số người khổng lồ ở hậu cần đã hơn 200, 300 vạn.
Lại nói đến tác dụng của số phụ binh này một chút, sửa cầu trải đường, xây dựng doanh trại v.v, làm công việc khổ nhất, nhưng sau khi lên chiến trường bọn họ cũng vẫn là người làm chịu sống chết.
Đậu Trường Sinh tọa trấn trung quân, gần đây đều đích thân quan sát kết quả, chính là để kiểm nghiệm một chuyện, đó là sức chiến đấu ở thế giới siêu phàm so với thế giới bình thường có chênh lệch rất lớn, nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm.
Đậu Trường Sinh biết mình là kẻ không có thực lực, đương nhiên sẽ không chỉ huy một cách mù quáng, chỉ để người có kinh nghiệm phong phú như Vương lão tướng quân chỉ huy.
Tận mắt chứng kiến một số võ giả làm phụ binh, bị đạo binh trắng trợn xua đuổi làm bia đỡ đạn, không ngừng trùng kích đại doanh.
Cho dù có thần thông vô địch, võ đạo thiên hạ vô song thì vẫn muốn dùng bia đỡ đạn để tiêu hao lực lượng vốn có của kẻ địch, chủ yếu là để thủ hộ đại trận của quân doanh, sau đó là lực lượng của chiến trận.
Ban đầu Đậu Trường Sinh còn không hiểu, nhưng sau mấy ngày xem xét rồi suy nghĩ lại, chi phí bồi dưỡng cho một đạo binh thành phẩm cực cao, thiên phú, võ học, áo giáp, vũ khí, chiến trận các loại v.v, sau khi gom góp đủ tất cả các điều kể trên còn phải tiến hành huấn luyện, để đạo binh phối hợp ăn ý với nhau, đây chỉ là sơ bộ mà thôi, muốn có được chiến lực còn phải trải qua khảo nghiệm đổ máu vượt lửa, thật sự lên chiến trường chém giết.
Từng bước đi lên như vậy, sao thành phẩm không cao được?
Không biết hao phí bao nhiêu năm, vận dụng bao nhiêu tài nguyên mới huấn luyện ra được một đạo binh đủ tư cách, nếu như một đạo binh bị chết trong lúc công thành chiến đấu như thế này, vậy thì không nhấc lên nổi một gợn sóng gì.
Đúng như câu nói kia, đao tốt nhờ lưỡi, đạo binh chết như vậy thì quá đáng tiếc, cho nên cần một lượng phụ binh lớn để làm bia đỡ đạn, đi tiêu hao bào mòn lực lượng đại trận của kẻ địch, dùng thi thể để lấp đầy khe rãnh, từng chút từng chút mài đi chiến lực dự trữ của đối phương, sau đó lại phái đạo binh ra tấn công mãnh liệt.