Bồi dưỡng đạo binh rất gian nan, nhưng võ giả lại có bắt được một đống lớn, chỉ cần lực lượng vốn có của đạo binh không mất, dùng loại võ giả này cũng không có khó khăn gì, giống như cắt rau hẹ, cắt một nắm thì phía sau còn có một nắm.
Trong lòng Đậu Trường Sinh vô cùng phức tạp, nhưng lại không thể kêu ngừng được, bởi vì nếu không lấy võ giả làm bia đỡ đạn, để đạo binh đấu, vậy sau khi không có đạo binh, đám võ giả này cũng sẽ không cảm kích, ngược lại còn làm ầm ĩ rồi cắn trả lại Đậu Trường Sinh.
Hơn nữa đông đảo đám chư hầu kia cũng sẽ đình công, vậy thì đắc tội cả trên lẫn dưới.
Kẻ nhân từ không mang được binh, mấy chữ đầm đìa máu tươi này đã nói rõ tất cả mọi chuyện.
Khụ khụ khụ!
Tiếng ho khan kịch liệt vang lên, Hứa Hầu cầm lấy chiếc khăn tay trắng che lại miệng mình, máu tươi đã thấm ướt khăn tay, có thể thấy rõ máu tươi tràn ra khỏi khăn tay rồi nhỏ xuống theo kẽ ngón tay.
Vị này cũng không ngưng tụ đặc thù Thần Ma【 Xích Kim Chi Huyết】, chỉ có một loại đặc thù Thần Ma là 【 Pháp Hữu Nguyên Linh】 , rất rõ ràng Pháp Tướng ngưng tụ lại chỉ là trung phẩm.
Từng ánh mắt nhìn về phía Hứa Hầu, không ít người lộ ra ánh mắt châm chọc, Hứa Hầu thật sự không dùng được, cơ hội tốt như vậy mà còn không chết được, bây giờ lại để cho mình lâm vào trạng thái nửa sống nửa chết.
Chẳng những không đạt được thêm phân ngạch Phúc Địa tăng trưởng, ngược lại còn mất đi sức cạnh tranh, đúng là tiền mất tật mang.
Hứa Hầu nắm chặt khăn trong tay, sắc mặt trở nên trắng bệch, hoàn toàn chỉ chống đỡ bằng một hơi.
Không thể chết, tuyệt đối không thể chết.
Nếu như chết lúc này, chưa tính đến sẽ trở thành trò cười cho thiên cổ, nếu như không chết trong trận chiến, tuy rằng cuối cùng có chút tác dụng phân chia phúc địa, nhưng là kém hơn rất nhiều so với Khúc Hầu chịu trăm vết thương trên người, cận kề cái chết cũng không lùi, điều này làm sao có thể khiến Hứa Hầu cam tâm được.
Giờ phút này trong lòng hắn đang điên cuồng gào thét, điên cuồng hò hét kêu gào.
Chống đỡ, nhất định phải chống đỡ.
Không có một hơi tâm khí này có lẽ Hứa Hầu đã không chống đỡ nổi mà hoàn toàn suy sụp rồi.
Bây giờ cứng rắn dựa vào một hơi này, còn có thể khoác áo giáp đứng ở trong chư hầu, lúc này khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người đương nhiên Hứa Hầu lại không thể thờ ơ, để cho người khác thấy mình suy sụp được, không đánh được cũng không gánh vác được, cố gắng mạnh mẽ nuốt ngụm máu tươi trong miệng xuống, hắn trầm giọng mở miệng nói: “Phản quân vẫn còn có thể đánh.”
“Vẫn chưa tử thủ doanh trại mà vừa rồi lại còn dám chủ động xuất kích giao chiến, chứng tỏ chiến lực của phản quân vẫn còn, hơn nữa sĩ khí chưa suy sụp hoàn toàn.”
“Từ xưa, nếu vẫn mù quáng gìn giữ thủ thành thì chắc chắn sẽ không thủ được, mà từ trước đến nay để thành lập doanh trại ngoại thành, để lại một chi binh mã để trông coi, hai bên sẽ hô ứng lẫn nhau.’
“Mà phản quân cũng chính là như thế, đặc biệt là phản quân thành luỹ cao hào sâu, sớm đã có chuẩn bị thủ vững, sau khi Tiêu Thiên Hữu đại bại thì hoàn toàn co đầu rụt cổ lại, chúng ta tấn công như vậy là không sai nhưng không thể tấn công mãi như thế được.”
Hứa Hầu giấu khăn tay nhiễm máu ra sau lưng, đồng thời lau máu trên ngón tay rồi tiếp tục nói: “Binh lực của phản quân không bằng chúng ta, nhưng cũng không ở số ít, dạng tấn công mãnh liệt này sớm hay muộn cũng có thể thắng, nhưng cần bao nhiêu thời gian chứ?”
“Phải biết rằng quân doanh địa phương có hạn, mặc dù chúng ta có trăm vạn đạo binh, nhưng không thể phái toàn bộ trăm vạn đạo binh ra trận được, binh lực chân chính có thể chém giết cũng chỉ có năm sáu vạn người mà thôi, cho dù không ngừng công kích trong một ngày, binh lực của phản quân cũng có thể chia làm ba, có đầy đủ quân dự bị để thay thế vào những đạo binh đã mệt mỏi.”
“Chúng ta muốn vòng qua nơi này tiến công vào Càn quốc và Bẩm quốc, khiến cho hậu phương của bọn họ bất ổn, như vậy phản quân mới phập phồng lo sợ, chắc chắn sẽ không kiên trì được.”
Đậu Trường Sinh chậm rãi gật đầu tán thành lời nói của Hứa Hầu, vị này còn biết điều binh, mưu kế rất đơn giản nhưng lại rất hữu hiệu.
Lư Hầu tiến lên một bước, ôm quyền trịnh trọng nói với Đậu Trường Sinh: “Công gia.”
“Tiểu Hầu nguyện ý xâm nhập vào phía sau của kẻ địch, không phá được Càn quốc tuyệt đối sẽ không trở về.”
Lư Hầu vừa nói xong đã có một loạt âm thanh vang lên xin chiến.
Sĩ khí của bọn họ cao nhất, không sợ khổ, cũng không sợ hy sinh.
Giọng của một người lại lớn hơn một người, hơn nữa mục tiêu đặt ra càng ngày càng lớn.
Cuối cùng mọi người tỏ thái độ chém giết Càn quốc và Bẩm quốc, hoàn toàn muốn xóa bỏ hai nước này ra khỏi Thiên Ngoại Thiên.
“Chủ công.”
Một âm thanh vang lên, đặc biệt trong rất nhiều âm thanh xin chiến, Đậu Trường Sinh nhìn lại thì phát hiện nơi phát ra là Lương Cung Vũ đang chậm rãi đi tới, hắn giơ tay lên tỏ ý cho chúng tướng lui xuống rồi nói với Lương Cung Vũ: “Lương tiên sinh.”