“Chỉ cần tấn công mạnh mẽ phản quân khiến cho đối phương tế ra Thanh Long Bảo Châu thì đó chính là lúc để phá địch.”
Diệp Hầu nịnh hót rốt cục cũng thích ứng tiết tấu, cũng không là người ngoài cuộc nữa, dẫn đầu nịnh nọt ton hót: "Một trận chiến này, tất thắng không thể nghi ngờ. "
" Phản quân cũng không có phần thắng, vì tăng thêm tỉ lệ thắng phản quân, hôm nay công gia cũng không lựa chọn ra toàn bộ đại quân, bắt đầu tấn công mạnh mẽ phản quân, mà là cho phản quân có cơ hội nghỉ ngơi, diễn luyện chiến trận. "
Diệp Hầu vươn tay chỉ về phía đại quân đang từ từ rút lui, cuối cùng chỉ về phía phát ra âm thanh hiện giờ, một câu này tăng thêm sức thuyết phục.
Lư Hầu dẫn đầu hưởng ứng: " Công gia không sợ kẻ thù mạnh chỉ sợ kẻ thù yếu, sau khi chiến thắng kẻ thù quá yếu thì sẽ không có bất cứ lạc thú gì có thể nói. "
" Chỉ có chiến thắng kẻ địch mạnh mới có thể thể hiện ra công gia cường đại. "
Hứa Hầu và Phùng Hầu cũng nhao nhao mở miệng.
Ngươi một câu, ta một câu.
Hoàn toàn khiến cho Thôi An Vọng cũng chính là sư phụ thần bí mê man.
Lập tức không biết phải làm sao.
Vốn sau khi hiểu được tình huống, nội tình của phản quân, đặc biệt tới đây bài ưu giải nạn cho Đậu Trường Sinh, đồng thời cũng là vì lợi ích.
Dù sao gần đây Đậu Trường Sinh tới Thiên Ngoại Thiên đã làm ầm ĩ vô cùng lợi hại, vốn ban đầu sư phụ thần bí cũng không chú ý lắm, sớm đã tập trung chú ý đến Thiên Ngoại Thiên, đặc biệt là nhìn thấy đồ nhi nhà mình bắt đầu vét lớn phát tài, sư phụ thần bí đã ngồi không yên.
Sau khi cướp đoạt tài phú của Diệp quốc xong thế mà còn chưa thỏa mãn, còn muốn ra tay với Bẩm quốc, cuối cùng thúc đẩy một tràng đại chiến quét qua mười mấy nước, đây là lợi ích lớn nha.
Sư phụ thần bí tưởng tượng, nghĩ không có mình tham dự, lại không đếm xỉa đến, trong lòng sư phụ thần bí bèn rỉ máu.
Đặc biệt là Tào Thiếu Dương kia, lại lấy được không ít đồ vật tốt, nếu như mình ở đấy thì toàn bộ thứ này sẽ là của mình.
Điều này khiến cho sư phụ thần bí đứng ngồi không yên, chủ động đến Thiên Ngoại Thiên, không ngờ được rằng vừa mới đi vào Thiên Ngoại Thiên đã có được một bất ngờ, Tiêu Thiên Hữu biến mất vô tung vô ảnh lại xuất hiện, điều này làm cho sư phụ thần bí chuẩn xác nắm được trọng điểm.
Không chỉ là tài phú của Bẩm quốc và Càn quốc mà còn có Cửu U Động Thiên nữa.
Điều này khiến cho sư phụ thần bí vốn muốn ra mặt lại lựa chọn ẩn nấp ở trong bóng tối chờ đợi, bởi vì sư phụ thần bí biết rõ lòng dạ của đồ nhi nhà mình vô cùng tàn nhẫn đấy.
Đòi hỏi nhận lợi ích một cách vô duyên vô cớ, đó là không thể, lòng dạ hẹp hòi nhỏ như lỗ kim, sẽ ghi hận mình mất, cuối cùng lại thuận thế giết mình.
Do đó, sư phụ thần bí lại tìm kiếm cơ hội, vốn tưởng rằng ở Cửu U Động Thiên chỉ mới có thể đạt được, nhưng không ngờ biến cố đã xuất hiện.
Sự xuất hiện của Thanh Long Bảo Châu đã khiến cho sư phụ thần bí cảm thấy cơ hội đã đến, trực tiếp tự tạo ra một lớp danh phận giả cho mình, giả vờ là Mạch chủ một mạch Chí Tôn, chủ động hiện thân trước cửa.
Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng đồ nhi nhà mình lại có bản lĩnh tẩy não trò giỏi hơn thầy, lừa dối được tất cả chư hầu này, không, loiaj thái độ cuồng nhiệt như vậy khiến cho sư phụ thần bí bắt đầu nghi ngờ.
Những chư hầu này đều là võ đạo thành công, đạt đến trình độ Tông Sư thượng tam phẩm, mỗi một người không ai là ngốc nghếch cả. Dù có thể lừa được một người, hai người nhưng không thể lừa được tất cả mọi người. Chính vì vậy, sư phụ thần bí bắt đầu do dự, chẳng lẽ Thiên Tử Chi Tỷ thật sự mạnh đến vậy sao?
Mình không phải đến để đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi sao? Hay là đến dệt hoa trên gấm?
Bên này, sư phụ thần bí đang hoài nghi về cuộc sống, còn ở phía khác, Đậu Trường Sinh cũng cải chính được Diệp Hầu. Hôm nay không lựa chọn tấn công mãnh liệt, thừa dịp Thế tử Càn Hầu vừa mới giành được Thanh Long Bảo Châu, một cơ hội hiếm có để phát động tấn công.
Không phải Đậu Trường Sinh không hiểu, mà là hắn biết hắn không có biện pháp nào để phá Tứ Tượng Nguyên Linh Trận.
Đến khi chuyển sang dùng Chân Long Lĩnh Vực, thì mình lấy đâu ra.
Đang muốn dùng một đêm để suy nghĩ biện pháp, không ngờ lại bị Diệp Hầu giải mã ra nhiều nội dung như vậy, cũng không biết đó là trí tưởng tượng của Diệp Hầu hay là hắn không tìm thấy cách nịnh hót vuốt mông ngựa mà lại trực tiếp bắt đầu mạnh mẽ nịnh hót.
Nhưng Đậu Trường Sinh biết cách nắm bắt cơ hội, với thái độ mạnh mẽ, hắn nói: "Trục xuất người ra khỏi đại doanh.”
"Chỉ là những tên phản quân, lật tay là có thể diệt được, làm sao lại đi sử dụng tà ma ngoại đạo."