Đậu Trường Sinh hào khí tự tin nói, cũng là 100% có lòng tin, bởi vì đối phương là sư phụ thần bí, hai người lát nữa lại bí mật cấu kết với nhau, không sợ làm cho người tức giận bỏ đi nên không cần phải để lại đường lui.
Nếu đổi lại người tới là một phe thế lực khác đến thì hiện giờ Đậu Trường Sinh sẽ không thể cương quyết như vậy, sớm đã coi là tổ tông mà cung phụng rồi.
Mắt của sư phụ thần bí trợn to, lồi ra như mắt bò.
Sư phụ thần bí nhìn thị vệ tiến đến, một bước, hai bước, cũng không có bất kỳ âm thanh nào ngăn cản, chủ động đưa tay xua đuổi, sư phụ thần bí đi một vài bước, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn luôn đi đến cửa đại doanh, cuối cùng không thể nhịn được nữa.
Chơi thật à?
Thật sự có Chân Long Lĩnh Vực?
Buổi tối.
Bên trong lều lớn của trung quân.
Ánh sáng đặc biệt của bảo thạch tràn ngập, rọi sáng như ban ngày.
Sư phụ thần bí ngồi trước mặt Đậu Trường Sinh, lúc này đưa tay vén ống tay áo còn lại, tự tay rót trà cho Đậu Trường Sinh.
Đậu Trường Sinh bưng chén trà lên uống một ngụm, sau đó đặt nó lại dưới khay trà rồi cầm lấy một con cờ màu đen, hạ xuống một nước đi trên bàn cờ.
Trong nháy mắt, những quân cờ đen trắng như các vì sao tinh tú trải rộng khắp trên bàn cờ.
Không có ai mở miệng ra nói trước. Đây là một ván cờ tâm lý, ai lên tiếng trước nghĩa là người đó đã rơi vào thế bị động. Chỉ là Đậu Trường Sinh biết, sư phụ thần bí sắp không gắng gượng nổi nữa.
Ván cờ này, cho dù cố ý kéo dài thì có thể kéo thêm được bao lâu nữa?
Sớm muộn gì cũng đến lúc kết thúc, khi ấy sư phụ thần bí không thể không tỏ thái độ.
Hiện giờ trong lòng Đậu Trường Sinh vô cùng trống rỗng, nhưng hắn thật sự đang chiếm thế thượng phong, khí thế trước đó không lâu của hắn đã lấn át khí thế của sư phụ thần bí, cho nên mới có cảnh tượng sư phụ châm trà cho đồ đệ vừa rồi.
Sư phụ thần bí đã thua, bây giờ cùng lắm cũng chỉ là sắp chết đang cố giãy dụa mà thôi.
Một khắc đồng hồ sau, ván cờ đã đi tới hồi kết.
Không ra ngoài ý muốn Đậu Trường Sinh thua.
Chuyện này không phải là điều gì đáng nói cả, Đậu Trường Sinh chưa bao giờ có lòng tin vào khả năng đánh cờ của mình, đây là sau khi đến một phương thế giới này hắn mới bắt đầu học.
Cuối cùng sư phụ thần bí cũng phải đi nước cuối cùng, cho dù không ngừng nhường, cuối cùng vẫn giành được thắng lợi.
Hắn giơ tay lên, pháp lực quét ngang qua như một luồng gió mạnh. Tiếng gió xé rách không gian vụt qua, quân cờ đen trắng bay sang hai bên, cuối cùng rơi vào hai hộp đựng quân cờ.
Ánh mắt của sư phụ thần bí liếc nhìn xung quanh, nhìn từng tia sáng nhè nhẹ toát ra tạo thành một lá chắn, bảo vệ chặt chẽ bọn họ ở bên trong, phù văn trên lá chắn không ngừng lập lòe.
Cấm chế, trận pháp, các loại bảo vật đều được bố trí để cắt đứt liên hệ với bên ngoài, che chắn không cho bên ngoài nhìn trộm.
Sư phụ thần bí thu hồi tầm mắt, đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Thiên Tử Chi Tỷ thật sự có thể phát động Chân Long Lĩnh Vực sao?”
Đây là nghi vấn mà sư phụ thần bí luôn giấu ở trong lòng, giống như một cái gai đâm ngang họng, không nhổ ra thì không thoải mái được. Lúc này hắn không nhẫn nại được nữa nên lên tiếng hỏi.
Đậu Trường Sinh cười không nói gì, không trả lời câu hỏi kia. Ánh mắt lấp lánh sáng ngời của sư phụ thần bí khi gặp phải nụ cười của Đậu Trường Sinh cũng phải chịu thua, chỉ đành bỏ qua vấn đề đó, lại một lần nữa lên tiếng: “Chân Long Lĩnh Vực rất mạnh mẽ, có thể giúp đồ nhi ngươi đạt được thắng lợi.”
“Đúng là Chân Long Lĩnh Vực đến từ Thiên Tử Chi Tỷ, lực lượng này chủ yếu là từ Ngọc Tỷ Truyền Quốc, thứ bị tiêu hao chính là quốc vận, là quốc lực của Đại Chu.”
“Ngươi chính là Thiên sử cầm tiết mà đến, là trọng thần triều đình, có thể không cần phải dùng tới Thiên Tử Chi Tỷ. Nếu không nhất thiết phải dùng đến thứ đó thì càng tốt, vậy thì có thể tiết kiệm được quốc vận, cũng có thể giúp Đại Chu gắng gượng được thêm vài năm.”
Nụ cười của Đậu Trường Sinh biến mất, hắn lạnh lùng mở miệng nói: “Không phải ngài vẫn luôn có dự định phá hủy Đại Chu sao?”
“Sao bây giờ lại muốn để Đại Chu thoi thóp thêm mấy năm nữa?”
Vẻ mặt sư phụ thần bí bình thản, dường như không nghe ra sự châm chọc trong câu nói ấy, chỉ ôn hòa đáp lời: “Trước khác nay khác.”
“Bây giờ không giống ngày xưa.”
“Đại Chu bị hủy diệt đã là chuyện đương nhiên, không cần đến chúng ta phải ra tay.”
“Loạn thế sắp tiến đến nhưng loạn thế này tới quá nhanh cũng quá hung mãnh, Thất Sát Đế Hận Đao trong tay Vương Trường Cung quá mạnh mẽ.”
“Bây giờ triều đình phải dùng Tụ Tiên Kỳ để truy sát mới áp chế được Vương Trường Cung, nhưng loại tình huống này sẽ không kéo dài được bao lâu đâu.”