Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 991 - Chương 991. Chỉ Cần Sư Phụ Chết Thì Mọi Thứ Của Sư Phụ Đều Thuộc Về Ta 4

Chương 991. Chỉ cần sư phụ chết thì mọi thứ của sư phụ đều thuộc về ta 4 Chương 991. Chỉ cần sư phụ chết thì mọi thứ của sư phụ đều thuộc về ta 4

“Những thứ đó không nhiều lắm, sản lượng tài nguyên Thần Ma rất thưa thớt, 30 năm tích lũy lại cũng không được bao nhiêu. Bọn họ đều cần trăm năm, nghìn năm tích lũy mới có thể được coi là đáng trân quý.”

“Nhưng tích lũy 30 năm cũng tạm được rồi.”

Giọng nói của sư phụ thần bí hạ xuống, buồn rầu tiếp tục: “Vi sư sinh ra vào năm đầu tiên của Đại Chu, trước kia đã từng được gặp Thái Tổ khai quốc, cũng là người chứng kiến Thái Tông cung biến thay đổi như thế nào, tuổi thọ đã không còn nhiều lắm, cho nên ba mươi năm còn lại này chính là cơ hội cuối cùng của vi sư.”

“Chỉ cần đồ nhi đồng ý, vi sư sẽ giúp đồ nhi giải quyết chuyện phiền lòng, không để cho Âm Cực Tông nảy lòng tham, có ý đồ với Cửu U Động Thiên. Áp lực trên những phương diện khác cũng có thể yên tâm giao hết cho vi sư.”

Nhìn dáng vẻ già nua nặng nề của sư phụ thần bí, còn có lời nói mang cả tình cảm lẫn lợi ích đặt vào tay hắn, khiến trong lòng Đậu Trường Sinh suy nghĩ. Tuy rằng không tin đối phương sẽ ký thác hết hi vọng lên mình, nhưng mấy chữ tuổi thọ không còn nhiều khiến Đậu Trường Sinh tin tưởng.

Niên đại mà Ám vương hoạt động không khó để kiểm chứng, cho dù đã nuốt xuống bảo vật kéo dài tuổi thọ thì cũng chỉ được hơn 200 tuổi, trừ phi là dùng báu vật kéo dài tuổi thọ cấp độ Thần Ma. Nhưng báu vật kia làm cho ngay cả Thái Tông cũng không để ý đến tình thân đều muốn, liều mạng nguy cơ bị Thần Ma giết chết cũng cướp đoạt, thì đương nhiên sư phụ thần bí không thể có được.

Sư phụ thần bí như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ngay lúc Đậu Trường Sinh còn đang chần chừ chưa mở miệng, hắn đã lên tiếng tăng thù lao: “Có câu gọi là bảo mã xứng yên tốt. Đồ nhi đã có Cửu U Đao, chỉ thiếu một bộ đao pháp nguyên bộ nữa thôi.”

“Một bộ đao pháp Thần Ma.”

Trên mặt Đậu Trường Sinh đã xuất hiện sự dao động, nhưng vẫn có chút lưỡng lự. Hiện nay hắn đã có ba bộ công pháp Thần Ma, tu hành cũng đã đủ gian nan, đổi thành võ giả có thiên phú không tệ khác thì ba bộ công pháp ấy cũng đủ khiến kẻ đó tuyệt vọng rồi.

Nếu lại thêm một bộ nữa, chiến lực chắc chắn sẽ tăng lên gấp đôi.

Bởi vì đây là đao pháp, là võ học công kích. Đến cả Đậu Trường Sinh dù có chút khiếm khuyết vẫn có thể được 【 Đao đạo Tông Sư】gia trì.

Thật sự là nắm giữ được điểm yếu của mình khiến cho Đậu Trường Sinh muốn ngừng mà không được.

Nhưng hắn còn do dự không phải vì sợ tu hành gian nan, mà là cái giá này chưa đủ cao.

Như sư phụ thần bí nói, tài nguyên Thần Ma rất trân quý, vậy cũng phải có thành phẩm nhất định, sản xuất 30 năm quá ít, ít nhất phải trăm năm, mấy trăm năm tích lũy mới được coi là đủ.

Sư phụ thần bí mỉm cười nói: “Không cần lo lắng, muốn truyền thừa đao pháp Thần Ma này cũng là có chút khó khăn. Thứ này ở Nam Sơn là địa bàn của Thiên Ma tông cho nên giá trị mới giảm đi mà thôi.”

“Chỉ có điều 30 năm sản xuất đúng là hơi ít một chút, đồ nhi ngươi lại thêm một chút.”

Đậu Trường Sinh gằn giọng nói: “Diêm La Điện là của ta, toàn bộ trong Cửu U Động Thiên là của sư phụ.”

“Ta chỉ yêu cầu một chuyện, đao pháp Thần Ma phải ở trong tay ta, trước khi ta đến Nam Sơn, sư phụ phải dùng chân thân đến đây giúp ta một tay.”

“Thiệt thòi này ta nhận, ai bảo ngươi là sư phụ của ta chứ.”

Không khí đang hòa thuận vui vẻ.

Trong lúc nhất thời đột ngột lạnh xuống, như có từng đợt gió lạnh thổi qua.

Trời đất tĩnh lặng, giờ phút này cả thế giới như dừng lại.

Trong đôi mắt của sư phụ thần bí lập lòe ánh sáng màu hổ phách, trông chúng như một cặp bảo thạch khảm ở trong hốc mắt, lúc này sáng bóng khác thường, ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào nghịch đồ trước mặt.

Quả nhiên là suy nghĩ muốn giết ta của thằng nhãi con này chưa bao giờ ngừng lại cả.

Chân thân đi đến?

Điều đó làm sao có khả năng được?

Làm thế chẳng phải là dê vào miệng cọp, tự mình đi tìm đường chết sao?

Nhớ lại cả đời này hắn ung dung tiêu dao tự tại chính là nhờ vào hai chữ cẩn thận.

Lại nhớ lại năm đó Tư Mã Phương Nghị cầm quạt lông, đầu chít khăn, tư thế oai hùng phấn chấn bừng bừng phụ tá Thái Tổ hoàng đế tung hoành khắp nơi, thành lập nên Đại Chu huy hoàng.

Trên giúp quân vương, dưới an lòng dân, quần thần kính nể, lễ nghi hoàn mỹ.

Hiển hách làm sao?

Điều này khiến không biết bao nhiêu lần mưu đồ sắp thành công của hắn thất bại.

Nhưng mỗi lần mình vẫn có thể rút lui an toàn cho tới bây giờ. Là vì sao chứ? Chính là vì bản thân hắn cẩn thận.

Bây giờ không biết cỏ trên phần mộ của Tư Mã Phương Nghị đã mọc xanh tới mức nào rồi?

Trái lại mình vẫn còn sống.

Muốn hắn dùng chân thân để ra trận?

Đó là mơ mộng hão huyền, nằm mơ giữa ban ngày.

Bình Luận (0)
Comment