Sư phụ thần bí im lặng một lúc sau mới bất đắc dĩ nói: “Yêu cầu của đồ nhi, vi sư đồng ý. Ai bảo ngươi là đồ đệ của vi sư chứ, sau này ngươi còn phải thừa kế y bát mà vi sư truyền lại.”
“Vi sư không thương ngươi thì thương ai đây.”
Nói mấy câu trái lương tâm xong, cuối cùng cũng hết câu chuyện. Trong lòng sư phụ thần bí đã quyết định, bây giờ quay về dù thế nào cũng phải dùng hết vốn gốc, không thể làm cho có lệ như trước được nữa. Phân thân được đào tạo trên trăm năm ở Ma tông kia cũng nên đem ra sử dụng rồi.
Chắc chắn có thể lừa dối qua được, nếu như thất bại thì lại nói sau…
Nụ cười của sư phụ thần bí cứng ngắc, cố mà tỏ ra mình đồng ý, đối với điều này Đậu Trường Sinh vô cùng hài lòng. Đao pháp Thần Ma chỉ cần chân thân của sư phụ thần bí đến trợ giúp, tuy không dám nói là có thể thắng được một trăm phần trăm, nhưng tỷ lệ thắng vẫn vô cùng lớn.
Danh tiếng của sư phụ thần bí rất lớn, chấn động giang hồ hơn 100 năm, đương nhiên thực lực của bản thân hắn rất mạnh.
Lần này hắn lấy được Cửu U Động Thiên xong sẽ hoàn toàn đột phá, ít nhất sẽ có chiến lực của một vị bán tiên. Có một cường giả như thế giúp đỡ, về cơ bản là không có thất bại. Khả năng Đậu Trường Sinh sẽ thất bại cao cũng có một phần là do Nam Sơn dính đến Thiên Ma Tông.
Thiên Ma Tông là cửu đại thượng tông, thực lực đứng hàng đầu đương nhiên không thể khinh thường.
Bầu không khí bị đè nén chỉ một thoáng sau đã biến mất, bắt đầu trở nên hài hòa hơn, thái độ của Đậu Trường Sinh cũng thân thiết hơn, coi sư phụ thần bí như người thân, lần gặp mặt này thái độ của Đậu Trường Sinh thay đổi bất ngờ.
Đưa Cửu U Động Thiên cho sư phụ thần bí sở hữu không phải vì Đậu Trường Sinh chướng mắt Cửu U Động Thiên, mà là Đậu Trường Sinh nhận thức được tuổi thọ của sư phụ thần bí không còn bao nhiêu, khoảng hai, ba mươi năm, cùng lắm thì là ba, bốn mươi năm mà thôi, không có khả năng nhiều hơn nữa.
Trong thiên hạ lưu truyền cái gọi là một giáp chi loạn, sư phụ thần bí nhà mình khó mà sống được tới ngày đó.
Coi như đưa Cửu U Động Thiên cho sư phụ thần bí thì thế nào?
Đợi đến khi sư phụ thần bí chết rồi, mình là đồ đệ, truyền thừa di sản của sư phụ không phải là chuyện rất bình thường sao?
Đến lúc đó không chỉ có thể lấy Cửu U Động Thiên về tay một lần nữa, mà kể cả các bảo vật hiếm có khác của sư phụ thần bí cũng đều là của hắn.
Trước mặt hắn cũng không phải là loạn thần tặc tử hung thần ác sát gì, mà đó là một ông lão có di sản cực kì phong phú mà thôi, nịnh bợ một chút cũng không thiệt thòi.
Nhất là sư phụ thần bí có dã tâm không nhỏ, một lòng muốn chứng đạo Thần Ma, muốn được như thế đương nhiên là phải có gan làm đánh cược một lần, không lăn lộn thì thôi, lăn qua lăn lại sẽ càng chết nhanh hơn.
Nghĩ như vậy, cảm giác xa cách xa lạ và chán ghét đều biến mất sạch sẽ.
Sau khi nói đại khái về tình huống của đao pháp Thần Ma, Đậu Trường Sinh cũng thấy thời cơ đã đến, bắt đầu đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Sư phụ có thượng sách phá địch chưa?”
“Chính là Chí Tôn Sâm La Đồ?”
Sư phụ thần bí vung ống tay áo, chậm rãi lấy từ trong ống tay áo to rộng thùng thình ra một phần đồ lục.
Đồ lục này cuộn tròn giống như một bức họa đã được cuốn lại, giống hệt một quyển trục bình thường. Nếu chỉ nhìn bên ngoài thì không có gì kì lạ cả, chỉ là một bức tranh bình thường mà thôi.
Nhưng uy lực của Chí Tôn Sâm La Đồ thì Đậu Trường Sinh đã tận mắt chứng kiến, lúc trước khi còn ở Tiêu viên, sau khi Chí Tôn Sâm La Đồ mở ra, uy thế che trời lấp đất ấy vẫn còn rõ sờ sờ ở trước mắt Đậu Trường Sinh.
Sau khi Mạch chủ Chí Tôn tử vong, vốn cho rằng món bảo vật này đã được sư phụ thần bí thu hồi và giao lại cho Âm Cực Tông, nhưng bây giờ xem ra sư phụ thần bí đã không làm như thế.
Đậu Trường Sinh nhìn sư phụ thần bí đang từ từ mở Chí Tôn Sâm La Đồ ra, trong lòng ngập tràn hoài nghi với lập trường của sư phụ thần bí, hoàn toàn không thể nào phán đoán được. Đối phương ban đầu còn là trung thần của Âm Cực Tông, nhưng không biết đã thay đổi phe từ bao giờ.
Trong thảm án ở Tiêu viên, hắn hợp mưu với mình để chiếm lấy đồ của tông môn, bây giờ lại càng không thèm che giấu. Hiện tại, Chí Tôn Sâm La Đồ đại diện cho ba trụ cột lớn của Âm Cực Tông, truyền thừa quan trọng của một mạch Chí Tôn cũng bị hắn giữ làm của riêng, thật sự không rõ hắn đã nói như thế nào để qua mặt được Âm Cực Tông.
Sư phụ thần bí không biết được những suy nghĩ đang dao động trong nội tâm của Đậu Trường Sinh, sau khi bày Chí Tôn Sâm La Đồ ra, hắn chủ động giảng giải: “Trận pháp Tứ Tượng Nguyên Linh Trận này như thế nào ta cũng không biết được chi tiết kỹ càng.”