“Quan quân chúng ta lấy người làm gốc, nếu như hy sinh Lư Hầu để thu được thắng lợi, dạng thắng lợi này chúng ta thà rằng không muốn còn hơn.”
“Lư Hầu, ngươi trở về cố gắng trị thương cho tốt, trận chiến kế tiếp cứ giao cho chúng ta lo là được.”
Lư Hầu nhìn Phùng Hầu một thân chính trực toát ra, không khỏi nghiến răng nghiến lợi cuối cùng lại chỉ hừ lạnh một tiếng xoay người đi về phía tường đài cao, sau khi trở lại đài cao, Lư Hầu chỉ đơn giản xử lý vết thương, ánh mắt quan sát chiến trường ở xa xa.
Trên chiến trường bóng dáng Phùng Hầu dũng cảm xông về phía trước lần lượt phá vỡ thế trận của phản quân, Lư Hầu mở miệng nói: “Mười ngày mạnh mẽ tấn công liên tục, phản quân chưa bao giờ có một ngày nghỉ ngơi, cho dù binh lực phản quân không ít, trước ba ngày còn có thể luân phiên nhau nghỉ ngơi nhưng khi phản quân thương vong tăng lên, đạo binh lại bài xích diễn luyện chiến trận thì binh lực phản quân đã bắt đầu lộ ra thiếu hụt không đủ.”
“Hiện giờ đã qua mười ngày, sĩ khí của phản quân đã giảm sút, ngày phản quân vận dụng Thanh Long Bảo Châu để mở ra Tứ Tượng Nguyên Linh Trận chính là vào hai ngày này.”
Đậu Trương Sinh bình thản nói: “Khi phía phản quân không cầm cự được nữa chính là lúc trận quyết chiến bắt đầu.”
“Truyền lệnh cho Phùng Hầu, hôm nay sẽ tạm dừng tiến công, cho phản quân kia cơ hội thở dốc.”
“Ngày mai quyết chiến, quyết định thắng bại.”
Sau khi Đậu Trường Sinh truyền đạt mệnh lệnh xong thì nhìn rất nhiều chư hầu xung quanh, thấy không có người nhảy ra phản đối, hiện tại Đậu Trường Sinh nói cái gì thì chính là cái đó.
Sau mười ngày tấn công dữ dội, phản quân đã không thể kiên trì nổi, bộc lộ ra binh lực thiếu hụt không thể nghi ngờ, sau một hồi phân tích cùng các chư hầu, ước chừng phản quân còn có khoảng 10 vạn đạo binh không được đưa vào trong chiến đấu, vẫn luôn dương cung không bắn, rất rõ ràng nơi bọn họ đi là đang diễn luyện đại trận, chờ đợi Tứ Tượng Nguyên Linh Trận mở ra.
Dù sao binh lực của phản quân không ít lại chỉ dốc sức phòng thủ giống như rùa rụt cổ, có thể nói muốn công phá thì phải kiên trì suốt mấy tháng, thậm chí một năm, nửa năm cũng không hẳn là không thể.
Cho dù một phần ba số binh sĩ đã bị Tiêu Thiên Hữu chôn vùi thì hai phần ba còn lại cũng lên đến hơn mười vạn đạo binh, không có khả năng trong vòng mười ngày ngắn ngủi lại không chống cự được.
Phản quân bắt đầu chuẩn bị mà phía bên hắn cũng không hề nhàn rỗi, dốc đủ binh lực trấn áp bên ngoài còn lại bắt đầu diễn luyện đại trận, thời gian tương đối gấp gáp, lần này chuẩn bị cũng chưa được kỹ càng.
Đậu Trương Sinh đưa mắt nhìn sang phía Triệu Vô Độ, vì đây là kỳ binh của ngày mai, lựa chọn ngày mai quyết chiến chính là vì đê mở đường.
Thời gian từng chút trôi qua cách trận quyết chiến càng lúc càng gần, giờ phút này những người có mặt trên đài cao không một ai có ý định rời đi, tất cả đều là Tông Sư thượng tam phẩm thành tựu, Đậu Trường Sinh không đến, một ngày không ăn không ngủ cũng không thành vấn đề gì lớn.
Các vị chư hầu bên cạnh lần lượt chia ra một nhóm đã ra chiến trường, một nhóm bị thay thế đổi trở về.
Đậu Trường Sinh chú ý quan sát thế cục trên chiến trường, mắt thấy công tác chuẩn bị đều đã được hoàn thành, lúc này mới nhìn sang Triệu Vô Độ vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng giống như người ngoài cuộc, trầm giọng nói: “Triệu Vô Độ?”
Triệu Vô Độ nghe vậy ứng một tiếng đi ra, hai tay ôm quyền nói: “Có thuộc hạ.”
Đậu Trường Sinh hạ lệnh: “Người đích thân dẫn một vạn đạo binh bắt đầu tấn công từ phía Tây Bắc.”
Ánh mắt hắn chuyển về phía Tào Thiếu Dương, nói: “Phiền Tào đại nhân đích thân tới đó một chuyến, sau khi Triệu Vô Độ tiến công thì chủ động phá nát quân doanh của phản quân.”
“Đến lúc đó, ba đạo binh cùng nhau tấn công, trận này nhất định sẽ thắng.”
Triệu Vô Độ đáp lại, Tào Thiếu Dương không tình không nguyện đáp một tiếng, hai người vội vàng rời đi.
Nhìn bóng lưng hai người khuất dần, Tào Thiếu Dương chính là Đậu Trường Sinh tăng thêm bảo hiểm cho sư phụ nhà mình nên, võ đạo nhất phẩm hậu kỳ, đại cường giả Thiên Nhân Hợp Nhất, trong tay còn có một Bán Thần Binh nhất phẩm, chiến lực đó cũng coi như thuộc hạng nhất, như thế nào cũng có thể chống cự được một khoảng thời gian cho sư phụ hắn có cơ hội bảo vệ mạng trốn thoát.
Lại nói hiện tại hai vị sư phụ đều hội tụ ở trên chiến trường, nếu như đều chết thì chỉ sợ giá trị tu vi sẽ tăng vọt.
Tội lỗi, tội lỗi, tội lỗi.
Sao hắn lại có thể nảy sinh ra những suy nghĩ lệch lạc như vậy, gần đây tâm trạng có chút áp lực phiền muộn, ngay cả suy nghĩ cũng xấu xa, sau này nhất định phải thả lỏng đầu óc một chút.
Đậu Trường Sinh nhìn về phía sư phụ thần bí kia nói: “Mạch chủ Chí Tôn đã chuẩn bị xong chưa?”