Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 995 - Chương 995. Mở Ra Quyết Chiến Cuối Cùng.

Chương 995. Mở ra quyết chiến cuối cùng. Chương 995. Mở ra quyết chiến cuối cùng.

Tiêu Thiên Hữu thất bại bỏ trốn đã nói rõ tất cả, chiêu này thật sự rất hữu dụng.

Tuy rằng sau khi vận dụng Triệu Vô Độ, kẻ thù không có khả năng bị mất trí, bọn họ giống như bị tức quá hóa giận lại trực tiếp điên cuồng công kích Triệu Vô Độ.

Cho nên muốn vận dụng cũng cần phải có kíp nổ, chỉ cần tìm được phương pháp thì chắc chắn sẽ có thêm một phần nắm chắc thắng lợi.

Chỉ là làm như vậy không khác gì tăng thêm nguy hiểm cho Triệu Vô Độ.

Trong suy nghĩ của Đậu Trường Sinh bắt đầu có chút chần chờ, giằng co kịch liệt. Cuối cùng khi nhìn quanh bốn phía, nhìn trên trăm vạn đạo binh đang tụ tập ở đây, chỗ này có vô số người đang chờ đợi, Đậu Trường Sinh đã âm thầm đưa ra quyết định.

Nguy hiểm đương nhiên là có, nhưng không nhất định là sẽ tử vong, tuy nhiên nếu như có thể thành công, cộng thêm Chí Tôn Sâm La Đồ, hắn có 80% nắm chắc có thể chiến thắng được Thế tử Càn Hầu.

Đành phải để sư phụ chịu khổ một chút.

Sau lần này, dù nói thế nào cũng sẽ không làm như vậy nữa.

Tinh thần của Hứa Hầu vô cùng phấn chấn tinh thần, hắn không những không sợ mà ngược lại thấy cái mình thích là thèm.

Triệu Vô Độ khẽ lắc đầu, chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một cẩm nang, chậm rãi mở ra đồng thời nói: "Đừng hoảng loạn, tiểu đồ đệ đã nói trước, cho một cẩm nang diệu kế."

"Tình huống bây giờ đúng là phù hợp với lời tiểu đồ đệ đã nói, dựa vào cẩm nang diệu kế này thì tên Tiêu Thiên Hữu kia đã rơi vào trong tính kế."

"Chúng ta không những sẽ không xảy ra chuyện gì mà ngược lại sẽ đại thắng."

Mười ngày sau.

Lư Hầu đưa tay che đi vai trái đã nhuốm đầy máu tươi, máu không ngừng tràn ra từ khe hở chảy dọc giữa các ngón tay bắt đầu nhỏ từng giọt hoà vào vũng máu dưới mặt đất.

Giày đạp lên vũng máu, máu tươi bắn ra khắp nơi, Lư Hầu dùng tay còn lại giữ lấy vũ khí chống đỡ thân thể, nhìn ra bốn phía xung quanh nơi nào cũng là xác chết nằm la liệt trên mặt đất, như thể chính hắn đang đứng giữa một biển máu mà xung quanh chính là ngọn núi được dựng lên bởi xác chết.

Phía trước cách đó không xa, thi thể không ngừng chồng chất lên nhau, giống như một núi thịt đồ sộ chồng lên càng lúc càng cao, cuối cùng cũng ngang bằng quân doanh, đó là một con đường bằng phẳng do thi thể tạo thành, trước quân doanh khe núi và vô số những cạm bẫy đều chứa đầy xác chết, quân doanh cũng mất đi tác dụng rào chắn.

Đây là chiến đấu khốc liệt diễn ra trong mười ngày qua, cuộc chiến diễn ra không ngừng nghỉ một giây phút nào kể từ khi nó được bắt đầu.

Từng nhánh đạo binh thay phiên nhau tấn công, sau khi nhóm này đã bị hao tốn pháp lực và thể lực chống đỡ hết nổi thì một nhóm khác sẽ ngay lập tức được thay thế, sau đó một chi đạo binh lại tiến công tiếp.

Loại chiến đấu thảm khốc đẫm máu này không biết ở Thiên Ngoại Thiên đã bao nhiêu năm rồi không có xảy ra, những cuộc đại chiến nổ ra qua biết bao thời kỳ, dạng chiến đấu đòi hỏi sự tập trung cao độ như vậy đa phần là sẽ không cầm cự được lâu vậy nên sẽ chọn cách đầu hàng.

Không cần nói tới nguyên nhân sĩ khí cao độ của quan quân vậy mà phản quân lại có thể cầm cự kiên trì được tới mười ngày, điều này đã nằm ngoài dự đoán của Lư Hầu, hắn vốn dĩ cho rằng phản quân sẽ không thể cầm cự trong năm ngày nhưng không ngờ bọn họ lại có thể cầm cự được trong suốt mười ngày liền không ngơi nghỉ, đây cũng là lý do dẫn đến tình huống hắn thất thủ chống đỡ hết nổi như hiện tại.

Lư Hầu đang âm thầm tiếc nuối trong lòng, nếu cứ tiếp tục như vậy hắn nhất định sẽ phải chết tại đây nhưng các chư hầu khác đều không muốn nhìn thấy cảnh tượng này diễn ra, hơn nữa đã có tiền lệ rút ra từ sau chuyện của Khúc Hầu, các chư hầu khác đều muốn tránh tình huống này xảy ra.

Có thể nói muốn mình chết trận nhưng lại không hề muốn những chư hầu khác cũng chết trận, mỗi khi gặp phải nguy hiểm thì sẽ được người khác thay thế còn bản thân trở về hậu phương nghỉ ngơi trị thương, vậy nên, dù cho đạo binh dưới sự chỉ huy của hắn thương vong không ít nhưng tính mạng của Lư Hầu lại không gặp nguy hiểm tính mạng.

Càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy tức giận.

Thật là có lợi cho tên khốn Khúc Hầu kia.

Bước chân Lư Hầu lảo đảo lui về phía sau, nhìn Phùng Hầu đang sải bước từ bên cạnh đi tới, bất mãn nói: “Chỉ cần cho ta thêm một khắc nữa nhất định ta có thể công phá doanh trại phản quân, bây giờ kêu ta rút lui về chẳng phải là đang cho đám phản quân đó thời gian thở dốc hồi phục sao? Chờ khi bọn họ lấy lại được sức lực đến lúc đó chúng ta muốn công phá doanh trại phản quân thêm một lần nữa trong thời gian một khắc là điều không thể.”

Phùng Hầu nghe được những lời chỉ trích từ Lư Hầu thì trong lòng cười lạnh, lại cho ngươi thêm một khắc thì lão già ngươi sẽ chết giống như Khúc Hầu vậy, trong lòng phỉ báng nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ vẻ quan tâm thân thiết, thuyết phục: “Chúng ta cũng không phải là phản quân lục thân không nhận, máu lạnh vô tình.”

Bình Luận (0)
Comment