Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 135.1

Lúc Sở Kỳ đẩy cửa đi vào, vẻ mặt không nhìn ra là vui hay buồn. Nhưng Tư Mộ đang bận cho con bú sữa, mới làm mẹ không có kinh nghiệm, tay chân còn lộng cọng, hoàn toàn không thời gian nhìn vẻ mặt Sở Kỳ, có thể nhìn thấy người đi vào là ai đã là tốt rồi

"Có cần giúp một tay hay không?" Bác sĩ ở bên giường dạy Tư Mộ cho con bú, nhưng đứa trẻ hút hút ra sức hút, đến nỗi mặt đỏ bừng, những vẫn hông có một giọt sữa, lúc bác sĩ ép, lại có nước sữa* chảy ra ra. Tuy cục cưng không có răng sẽ không cắn, nhưng mà liều mạng hút như vậy, nụ hoa của cô cũng đau. Sở Kỳ nhìnvẻ mặt đau khổ của Tư Mộ, vội vàng đi tới gần hỏi.

* Lượng sữa lúc ban đầu bầu vú mẹ tiết ra được gọi là nước sữa, có tác dụng làm dịu cơn khát cho trẻ

Thật ra thì cô ấy thấy tình huống không lạc quan mới tùy ý hỏi một chút, nhưng lại không biết nên giúp thế nào? Chẳng lẽ muốn cô giúp cục cưng hút sữa ra sao?

Sở Kỳ quýnh quýnh, sau đó nói với Tư Mộ: "Nếu không, mình đi gọi Ngôn Mặc Bạch vào giúp đỡ?"

Mặt Tư Mộ từ đỏ chuyển sang trắng liếc Sở Kỳ, vừa định nói cô ấy, thì bác sĩ đứng một bên cũng phụ họa theo: "Ừm, bảo tiên sinh lại đây giúp hút sữacũng tốt. Dù sao đứa nhỏ còn nhỏ nhỏ, cô lại lần đầu cho con bú sữa, nếu có người lớn hút cho sữa thông, thì đứa nhỏ bú sữa sẽ không cần tốn nhiều sức như vậy nữa."

Tư Mộ đổ mồ hôi, nhìn sang Sở Kỳ đang cười trộm, hỏi: "Anh ấy đang ở đâu ?"

"Ngoài cửa." Lúc Sở Kỳ vào trông thấy Ngôn Mặc Bạch đang lôi kéo Cố Khuynh nói chuyện, thái độ đó hoàn toàn không giống một người đang ông vui mừng khi được làm cha.

"Vậy kêu anh ấy vào giúp mình đi!" Tư Mộ cúi đầu nhìn đưa nhỏ trong ngực mình dù hút đến mức mặt đỏ bừng cũng không ăn được giọt sữa nào, lòng cô đau như cắt. Khi nghe thấy Tư Mộ nói, gọi là Ngôn Mặc Bạch vào giúp hút sữa.

Sở Kỳ giựt giựt khóe miệng, sau đó đi ra ngoài.

"Cô không cần thẹn thùng, rất nhiều người đều như vậy, ngày đầu tiên cho bú sữa sữa đều không ra, cũng sẽ nhờông xã đến hút." Bác sĩ liếc nhìn cục cưng trong ngực Tư Mộ, rồi nói.

Tư Mộ vốn cũng không có thẹn thùng, nhưng mà bà ấy lại nói như vậy khiến cô hơi mất tự nhiên.

Ngôn Mặc Bạch đang lôi kéo Cố Khuynh hỏi những vấn đề mà đối với Cố Khuynh mà nói thì những vấn đề đó đều là ngu ngốc.

Ví dụ như, cục cưng sao xấu như vậy? Xác định là người sao?

Vừa mới hỏi vấn đề này, thì lập tức muốn cắn lưỡi, anh chỉ đang chất vấn thành phần của chính mình?

Sau đó lại hỏi, cục cưng xấu như vậy, xác định là của anh sao?

Vấn đề này ngu hơn, tổn thương nghiêm trọng tính tự tôn của đàn ông, còn tự đội cho mình một cái nón xanh đồng thời còn đâm Tư Mộ một dao, hủ hoiaj trinh tiết của cô.

Cố Khuynh nhìn cái người trong đầu chỉ toàn chữa nước, bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ bờ vai của anh, chân thành nói: "Tiểu Bạch, cậu có muốn đi rửa mặt cho tỉnh táo chút không?"

Xem ra là hoàn toàn điên rồi, mới có thể hỏi cái vấn đề muốn ăn đòn lại bị người khinh bỉ này.

Ngôn Mặc Bạch buồn bực gãi gãi đầu, bực bội đi qua đi lại, đột nhiên một đấm một cái lên tường, lập tức cảm nhận được bức tường chấn động.

Cố Khuynh ở phía sau không nín được cười, đi lên phía trước đánh lên bờ vai của anh, nói: "Muốn anh hai luyện cùng cậu không?"

Biết hiện tại trong lòng Ngôn Mặc Bạch rất loạn, cần phát tiết, mà người như bọn họ chỉ có một phương thức phát tiết... đại đánh một trận, buồn rầu theo mồ hôi chảy ra, toàn thân cảm thấy dễ chịu hơn.

Hai người đang chuẩn bị đánh nhau, thì Sở Kỳ đi ra, gọi Ngôn Mặc Bạch.

Ngôn Mặc Bạch quay đầu lại, vốn không kiên nhẫn, nhưng vì mặt mũi người bên cạnh, và đây cũng là chị em tốt của bà xã mình, nên mới dừng bước lại.

Hiện tại anh đang rât phiền, từ sinh đứa bé ra, cô vợ nhỏ của anh không thèm nhìn anh, luôn ôm con bên mình dỗ dành, ngay cả anh cũng không có đãi ngộ như vậy, anh vô cùng khó chịu!

Lúc anh khó chịu, thì đặc biệt không muốn để ý đến người khác, chỉ muốn đánh một trận thật ác liệt để hạ hỏa.

Từ rất Sở Kỳ đã thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của anh, cô vừa đi hai bước, đã nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch bực bội nhíu mày, Sở Kỳ cho là anh muốn bước đi, liền nhanh chóng mở miệng nói: "Mộ mộ gọi anh vào."

Ngôn Mặc Bạch sững sờ, nghe nói như thế, chân anh đã chuẩn bị đi, nhưng mà vừa nghĩ tới đứa bé kia còn ở bên trong, thì dừng lại, lạnh giọng hỏi: "Chuyện gì? Tôi dang bận!"

Cố Khuynh đưa tay đánh anh, tiểu tử này bắt đầu rối rắm rồi, thích ăn đòn!

"Gấp cái gì? Con của anh không có sữa uống, muốn anh hút sữa ra." Sở Kỳ tức giận đứng trước mặt Ngôn Mặc Bạch nói.

Lúc Tư Mộ sanh con, tên này căng thẳng đến mức hận không thể phá hủy bệnh viện, còn đạp cửa xông vào cùng Tư Mộ sanh con, theo lý mà nói thì rất thương yêu vợ con? Nhưng mà sau khi đứa bé ra đời, anh vẫn ở bên ngoài, không hề chăm sóc hai mẹ con. Hiện tại con trai không có sữa uống, anh còn có tâm tình đi thao luyện cùng người khác, còn nói mình vội?

Sở Kỳ nhịn không được!

Ngôn Mặc Bạch vừa mới chuẩn bị khoát tay xoay người rời đi, nhưng mà đột nhiên trong đầu hiện lên một tia sáng, anh miễn cưỡng dừng lại.

Con trai không có sữa uống?

Muốn anh hút sữa ra?

Hì! Quá tốt rồi!

Vốn mặt đen kịt, thoáng cái đã thay đổi, xoay người lại vỗ vỗ Cố Khuynh bả vai, giọng nói nhẹ đi rất nhiều, nói: "Anh hai, xin lỗi, lần sau lại sẽ luyện cùng anh, em đi uống sữa trước đây!"

Nói xong chạy nhanh vào phòng, bỏ lại Cố Khuynh và Sở Kỳ bị những lời của anh chọc đúng chỗ cười, cùng nhau cười phun ra một búng máu.

Hoá ra anh muốn uống sữa như vậy.

Chẳng qua, Ngôn Mặc Bạch đúng là đã đi uống sữa.

Mới vừa rồi anh nói với Cố Khuynh "Em đi uống ữa trước đây.", sau đó lúc anh vào phòng, quả thật đã phải làm như vậy.

Ngôn Mặc Bạch vào phòng bệnh, đuổii bác sĩ ra ngoài, sau đó khóa trái cửa lại, lúc này ba người lớn trong phòng khách đang bàn về việc lẽ đầy tháng của cu cậu sẽ làm bao nhiêu bàn tiệc, trò chuyện đến mức quên cả trờ đất, không hề chú ý tới hành động của Ngôn Mặc Bạch.

Tư Mộ trên giường ôm cục cưng, nhìn Ngôn Mặc Bạch bảo người đi ra ngoài, lại khóa cửa lại, cô không có ý kiến, bởi vì cô cũng thẹn thùng, không dám cho Ngôn Mặc Bạch hút sữa trước mặt bác sĩ, càng sợ lát nữa có người nào đó xông vào, vì vậy cô cảm thấy hành động khóa cửa Ngôn Mặc Bạch chỉ là cẩn thận mà thôi.

Ngôn Mặc Bạch cười híp mắt đi đến trước giường, làm bộ hỏi: "Sao có thể không có sữa? Bác sĩ nói như thế nào?"

Đương nhiên anh không dám vừa đến đã bắt hút lấy khẩu phần ăn của con, nếu làm như vậy không bị cô vợ nhỏ lải nhải đến đau đầu mới lạ. Những lời khách sáo này vẫn rất cần thiết.

"Không biết tại sao. Mới vừa rồi bác sĩ lấy tay bóp thì sữa có ra, nhưng khi cục cưng hút đến mức mặt đỏ rần, vẫn không uống được sữa, con bú em rất đau. Bác sĩ nói để anh hút thông, sau đó mới để cục cưng." Tay Tư Mộ nhẹ nhàng vỗ về con trai đang khóc vì không có sữa.

Con ngươi Ngôn Mặc Bạch trầm xuống.

Mới vừa rồi bác sĩ lại lấy tay bóp ngực của vợ mình?

Cái tay nào? Lát nữa nhất định anh chặt!

Nhưng nghe thấy cô nói bị tiểu tử kia bú rất đau, anh lại đau lòng.

Mỗi lần anh đều thận trọng ăn, coi cô như bảo bối nâng ở lòng bàn tay, kết quả tiểu tử này lần đầu ăn lại thô bạo như vậy, không biết thương hương tiếc ngọc à?

Ngôn Mặc Bạch xoay người vén áo cô lên lên, nghiêm túc quan sát, quả nhiên đầu vũ có chỗ đỏ, có chỗ trầy da. Đưa tay đặt lên vú cô nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, môi tới gần, đôi môi mềm mại nhưng có chút lạnh buốt dán lê vú cô, đầu lưỡi trơn ướt mềm oặt đụng đụng, giống như dỗ dành vết thương của cô.

Đây mà gọi là giúp cô hút sữa sao? Rõ ràng chính là khiêu khích!

Tư Mộ hừ hừ, đưa tay đẩy anh, oán trách: "Ngôn Mặc Bạch, anh làm gì vậy? Nhanh hút đi, đừng làm càn!"

Môi Ngôn Mặc Bạch hiện lên một đường cong giảo hoạt, nhưng mà anh cúi đầu vào ngực Tư Mộ, Tư Mộ không phát hiện ra, chỉ nghe thấy giọng buồn buồn của từ trước ngực vang lên: "Bà xã, tiểu tử này sao thô bạo như vậy a? Lần đầu ăn sữa đã làm em rát da, em nói xem có phải nó muốn ăn đòn không?"

Tư Mộ nghe vậy, vừa bực mình vừa buồn cười, sao lại có cảm giác như học sinh đang đâm thọc giáo viên vậy chứ? Cũng đã làm cha, còn ngây thơ như vậy. Trước đây sao cô không phát hiện Ngôn Mặc Bạch vừa lưu manh lại ngây thơ chứ?

"Thô bạo chỗ nào? Đây là lần đầu con bú, không có kinh nghiệm. Cho nên người làm ba như anh phải cố gắng hoàn thành trách nhiệm đó biết không?" Tư Mộ đưa tay sờ đầu của anh, giọng điệu này giống như đnag dạy dỗ con trai. Nhưng Ngôn Mặc Bạch không hề kháng cự, ngược lại bày ra dáng vẻ hưởng thụ.

Thật ra trong lòng của anh rất vui sướng. Đây là danh chính ngôn thuận ăn đậu hũ của phụ?

Yên tâm, chuyện hút sữa này anh sẽ làm trôi chảy hơn nữa lại yêu thích không buông tay, đây là đôi bảo bối anh yêu nhất. Bất quá bây giờ phải chia cho cái vật nhỏ này, anh vô cùng khó chịu.

Vì vậy khi anh khó chịu hậu quả chính là ••••••

Tư Mộ một tay giữ lấy Ngôn Mặc Bạch đầu, một tay vỗ về con trai bảo bối đang khóc vì đói, thúc giục anh: "Ngôn Mặc Bạch, rốt cuộc anh hút xong chưa? Anh đã hút gần mười phút đồng hồ rồi, con trai đói bụng khóc suốt, anh nhanh lên một chút •••••• "

Ngôn Mặc Bạch ngẩng đầu, buồn buồn nói: "Bên này hình như không được, để anh thử bên kia xem." Nói xong đỏi qua hút bên kia.

Lại qua mười phút, đứa bé khóc càng vang dội, mặt đều đỏ, trái tim Tư Mộ đau gần chết, nhưng Ngôn Mặc Bạch vẫn chưa hút thông.

"Rất khó hút thông sao? Nếu không trước cho con bú sữa bột, đợi ngày mai xem coi có thể hút ra không. Nhóc con này đã khóc đến thở không ra hơi rồi." Tư Mộ vừa đau lòng vừa tự trách, chỉ cho con bú thôi sao lại khó như vậy? Là do đường sữa của mình khó thông, người lớn hút hơn mười phút cũng chưa thông, chẳng trách con trai bảo bối không bú được.

Ngôn Mặc Bạch rốt cục ngẩng đầu, cuống họng bỗng nhúc nhích, nhẹ lau đi chút sữa bên khóe miệng, nói: "Bây giờ cũng chỉ có thể cho uống sữa bột. Bằng không nhóc con này phải chịu đói rồi. Để anh gọi điện kêu bên kia mang sữa bột đến."

Dù sao toàn bộ siêu thị đều của nhà họ Ngôn rồi, chỉ cần một cú điện thoại là tức giao hàng tận nơi.

Lúc Ngôn Mặc Bạch đứng dậy cầm điện thoại, cười thoả mãn.

Ha, sữa đầu thật là ngọt!

Tư Mộ đau lòng ôm đứa nhỏ dỗ dành, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ cùng dáng vẻ há miệng khóc lớn, Tư Mộ thở dài, nghĩ thầm có phải nụ hoa có vấn đề? Nếu không đợi lát nữa lại hỏi bác sĩ?

Dỗ một hồi lâu, đứa nhỏ mới ngừng khóc, mí mắt thật mỏng phấn hồng hơi mở ra, con ngươi đen nhánh linh động nhìn Tư Mộ, cái dáng vẻ này càng người làm người ta đau lòng trìu mến.

"Cục cưng không khóc, ba ba đã gọi điện thoại kêu người mang sữa bột đến, đợi thêm một chút thì có đồ ăn rồi. Ai da, đều là mẹ không tốt, làm tiểu bảo bối của mẹ đói••••••" Tư Mộ cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ của cục cưng, nhẹ nhàng dụ dỗ.

Tiểu tử kia không biết chuyện gì xảy ra vậy, Tư Mộ dụ dỗ, tròng mắt to đen như trái nholinh động đảo một vòng, miệng mếu, lại bắt đầu khóc tiếp.

Tư Mộ lọng cọng dụ dỗ con trai, sau khi Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại xong làm bộ lại gần, cầm cốc thủy tinh, nói: "Nếu không để anh lấy ly nước lọc cho con uống trước, dù thế nào đi nữa nó vừa sinh ra, ăn gì cũng không biết mùi vị. Chỉ cần no bụng, sẽ ngừng khóc."

Tư Mộ trừng mắt liếc anh một cái, thở phì phò nói: "Ngôn Mặc Bạch, anh mới không biết mùi vị! Sao anhkhông uống nước mà nước sống đi?"
Bình Luận (0)
Comment