Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 135.2

Bảo bảo nghe được tiếng gào của mẹ, giống như kỳ tíchdừng khóc lại, bất quá nước mắt vẫn còn ở trong hốc mắt, muốn làm cho người ta có bao nhiêu đau lòng thì có bấy nhiêu đau lòng.

Tư Mộ vỗ bảo bảo nằm trong ngực, một tay nặn trước ngực của mình. Nghĩ thầm bác sĩ cũng có thể nặn ra ngoài, hay là cô liền nặn ra cho đứa bé ăn đi.

Nhưng Tư Mộ nhào nặn nữa ngày lại phát hiện không có gì chảy ra ngoài? !

Đây là tình huống gì?

Rõ ràng mới vừa rồi bác sĩ vừa nặn liền chảy ra, chẳng lẽ là cô nặn không đúng cách?

Tư Mộ lần nữa đổi cách lại ấn xuống, miễn cưỡng nặng ra được chút xíu, tiểu tửđang đói khác kê miệng đến gần, tuy chỉ có một chút xíu, nhưng vẫn có thể làm giảm cơn đối.

Lúc này cửa bị gõ vang, là Tô San không yên lòng Tư Mộ lần đầu cho con bú, muốn vào xem một chút.

Trước khi cô chuẩn bị đi vào, được Sở Kỳ nhắc nhở một cái, nói

Ngôn Mặc Bạch ở bên trong, là người từng trải, rất có kinh nghiệm nên cô biết tình huống bên trong là thế nào, vì vậy ở bên ngoài chờ. Chỉ là tiếng khóc của đứa trẻ bên trong vẫn chưa dừng, cô làm thế nào cũng không thể ngồi yên, tiếng khóc kia làm cho tâm cô cũng vỡ rồi, hận không thể vọt vào trong ôm bảo bối tiểu tâm can mà dỗ dành, ai màbiết vợ chồng son bọn họ đang làm gì nha?

Nhưng vừa vặn cửa, cư nhiên lại bị khóa trái?

Tô San vừa nóng vừa giậngõ cửa.

Này này chuyện cho con bú ai mà không nhìn ra, đã trốn tránh thì thôi lại còn khóa trái cửa?

Ngôn Mặc Bạch vừa nghe tiếng của mẹ vợ mình, dĩ nhiên không dám chậm trễ, vì vậy nhanh chóng đi mở cửa.

Khi Tô San bước đến bên giường, nhìn thấy tiểu ngoại tôn cháu ngoại của mình đang khó khan hút lấy “đồ ăn”.

"Thế nào? Không có sữa sao?" Tô San nhìn tình hình liền hỏi. Lúc trước bà đã xem qua, con gái nhà mình không giống như là người thiếu sữa? Nếu lời này là thật, như vậy phải tẩm bổ cho cô, cũng không thể làm khổ đứa bé nha!

Tư Mộ khóc không ra nước mắt, lúc trước má Ngô cũng thường hầm canh cách thủy cho cô tẩm bổ..., nói là để sau khi sanh con có đủ sữa. Hãy nhìn tình hình này, liền biết đứa bé cũng ăn không no. Nhiều thuốc bổ như vậy đem cho cô uống làm cô muốn ói ra, hiện tại coi như là uống không công rồi hả?

Tô San đưa tay đè, rõ ràng nhỏ ra một chút, vì vậy nghi hoặc nhìncon gái của mình, hỏi: "Hơi nhỏ một chút, nước sữa đi đâu rồi?"

Két?

TưMộ vừa nghe mẹ mình hỏi như vậy, sửng sốt một chút, mới phản ứng được. MàNgôn Mặc Bạch từ lúc mẹ vợ tiến vào, lấy cớ đi lấy sữa bột mà chạy ra ngoài.

Tư Mộ nghiến răng, hận không thể nói Ngôn Mặc Bạch đã ăn rồi!

Người này quá ghê tởm, cư nhiên ngay cả khẩu phần ăn của con trai mình cũng ăn sạch! Anh lại còn làm bộ nói hút không thông? Thì ra trong lúc im lặng đã uống hết toàn bộ ! Khó trách bây giờ cô nặn lại không ra.

Tử Mộ vừa ôm tiểu bảo bố vừa đau lòng, thế nhưng lại không thể để cho mẹ biết, cho nên chỉ có thể yên lặng nuốt xuống.

Ngôn Mặc Bạc lúc chạy ra ngoài con dương dương tự đắc , chỉ là qua sao này, Tư Mộ cũng không cho anh sắc mặt hòa nhã. Sau khi trở lại liền ảo não tiến đến trước mặt Tư Mộ cầu xin tha thứ. Tư Mộ nhìn cũng không them nhìn anh, chỉ để ý ôm bảo bảo ngủ.

Đợi đến lúc tối, Ngôn Mặc Bạch đưa ông cụ trở về, sau đó sẽ chuẩn bị đưa nhạc phụ nhạc mẫu trở về, Tô San yêu cầu ở lại để chăm sóc con gái. Thân thể Phó Minh Vũ cũng tốt hơn nhiều, nếu vợ mình không đi về, ông cũng ở lại nơi này, dù sao ở đây cũng có phòng nghỉ ngơi.

Tô San không yên lòng Tư Mộ, Ngôn Mặc Bạch là một Đại Thiếu Gia, cái gì cũng không hiểu, mà y tá tại bệnh viện có thể tỷ mĩ hơn mình sau? Tư Mộ không có mẹ chồng, con gái sanh con, chỉ có thể dựa vào bà chăm sóc.

Phó Minh Vũ cùng Tô San ở trong phòng cùng với Tư Mộ, lúc chạng vạng má Ngô lấy canh ra cho Tư Mộ uống..., lúc tối, miễn cưỡng có thể ra được một chút. Lúc trước Ngôn Mặc Bạch đã hút qua, cho nên hiện tại tiểu tử ăn cũng không tốn nhiều sức lực.

"Cũng đừng cho thằng bé ăn một lần nhiều như vậy, đứa bé ăn ít lại ăn nhiều bữa, một lần ăn được quá nhiều, sẽ muốn ói." Tô San ở một bên nói cho Tư Mộ cách cho trẻ bú, Phó Minh Vũ cũng có thể chen vào hơn mấy câu, dù sao năm đó ông cũng là một người cha, hơn nữa trước đây không lâu còn học dục nhi bách khoa toàn thư*. Chỉ có Ngôn Mặc Bạch ở một bên cúi gằn đầu, nửa câu cũng không chen vào.

*Quyển sách nói về phụ nữ có thai, sanh con, và chăm sóc trẻ.

Tiểu tử ăn no đi ngủ, thỉnh thoảng lúc tỉnh lại, sẽ khẽ mở mắt, ánh mắt đen láy giống như ánh sao xinh đẹp lúc nữa đêm, nhưng mỗi lần Tô San ôm nhóc chỉ về phía Ngôn Mặc Bạch nói là ba ba, thì tiểu tử kia cũng rất dứt khoát trực tiếp nhắm mắt lại. Đến nhìn một cái cũng lười nhìn .

Tiểu bảo bối không cho mặt mũi như vậy, mẹ vợ cũng có chút lúng túng, khi bà mới vừa trêu trọc, đôi mắt ti hí như hạt châu vừa đẹp vừa có hồn, như ánh mắt có thể nói chuyện.

Ngôn Mặc Bạch dù có chút mất hứng cũng không dám lộ ra trước mặt mẹ vợ mình, cười ấm áp giống như gió xuân tháng ba, yên lặng nghiến răng một cái, còn phải thật vui vẻ mà nuốt vào bụng.

Chờ bảo bảo ngủ thiếp đi, Tư Mộ ôm nhóc lên giường ngủ, kêu ba mẹ đi nghỉ ngơi, cô ở nơi này cũng không có việc gì.

Ngôn Mặc Bạch vừa nhìn trong phòng chỉ còn dư hai người bọn họ, dĩ nhiên vật nhỏ đang ngủ là không đáng kể, anh tiến tới bên giường lấy lòng nói: "Vợ, có phải em không tắm sẽ không ngủ được thoải mái hay không? Anh vừa hỏi bác sĩ, nói em không thể tắm, nhưng có thể dùng nước nóng lau mình. Anh đi lấy nước nóng giúp em , lau người cho em có được hay không?"

Tư Mộ hừ hừ nghiêng mắt nhìn anh một cái. Vốn là không muốn phản ứng với anh, tiếp tục xem anh như không khí, nhưng trên người đúng là nhớp nhúa không thoải mái.

Thời điểm sanh con đau đến một thân đầy mồ hôi, hận không được ngay cả chân tóc đều ướt thấu, buổi tối nếu là không tắm, thế nào ngủ được? Dù là không thể tắm, lau thân cũng tốt .

Ngôn Mặc Bạch thấy cô không hề có ý cự tuyệt, liền đứng dậy đi vào trong nhà tắm lấy nước nóng.

Lần này khi lao mình cho Tư Mộ, Ngôn Mặc Bạch cũng không dám làm loạn, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, dịu dàng giúp cô lau sạch sẽ, giúp cô cài lại nút y phục.

Thời điểm Tư Mộ sanh con, thật ra thì cũng được xem là nhanh, đau đớn hơn hai giờ liền sanh ra được rồi. Không giống vài người đau đớn hơn nửa ngày cũng còn không thể sanh.

Có lẽ là thể chất tốt, thời điểm sanh xong đứa bé mặc dù chân nhũn ra vô lực, chỉ là tinh thần coi như tốt. Cô vốn là tính toán lau mình , nhưng Ngôn Mặc Bạch lại trực tiếp đè cô lên giường, hai ba lần liền lột quần áo. Bên cạnh đứa bé đang ngủ, căn phòng cách vách ba mẹ của mình đang ngủ, Tư Mộ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể dùng mắt trừng anh

Động tác Ngôn mặc Bạch tuy có bá đạo một chút, nhưng thật ra thì không tính là thô bạo. Mình là phụ nữ mới có con nha, anh làm sao có thể đối sử thô bạo?

Cả quá trình Ngôn Mặc Bạch cũng không có làm đau Tư Mộ, nhưng mà chỉ là không để cho Tư Mộ tự mình động thủ.

Chỉ cần anh không làm loạn , Tư Mộ cũng vui vẻ để cho anh phục vụ, mặc dùtinh thần cô tốt, nhưng cũng không có nghĩa là cô đã khôi phục rồi, vào lúc này thân thể suy yếu, cô cũng không có hơi sức mà cứng đầu cùng anh.

Ngôn Mặc Bạch đem nước đổ, cũng vọt vào tắm, sau khi lau khô người, vô cùng tư nhiên liền đi vòng qua người Tư Mộ, lên giường nằm.

Bảo bảo ngủ ở bên kia, nằm trong tay mẹ ngủ ngon lành. Ngôn Mặc Bạch lên giường, trực tiếp đưa tay ôm Tư Mộ vào lòng hắn.

Thật may đây là phòng bệnh cao cấp, giường khá lớn, bằng không Ngôn Mặc Bạch chen lên , không đem bảo bảo chen xuống giường mới là lạ.

"Này, anh làm gì thế hả?" Tư Mộ đẩy anh ra, bên cạnh có đứa bé, cô cũng không dám làm động tác quá lớn, sợ kinh động đứa bé. Hơn nữa sát vách ba mẹ mình ngủ, cô cố ý đè thấp âm thanh. Thế nhưng nhẹ nhàng chất vấn, nghe vào trong tai Ngôn Mặc Bạch, lại thành ngọt ngào làm nũng.
Bình Luận (0)
Comment