Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 167.3

Tư Mộ nhớ đến cái quảng cáo kia, liền cười ra tiếng, đành phải dựa vào anh, “Được rồi, anh tắm cho con, em sẽ giữ con giúp anh.”

Ai cũng không có trưng cầu ý kiến của bạn nhỏ Ngôn Dự, nhóc mím môi tiếp tục giả vờ uất ức đáng thương, nhưng mà vẻ mặt hang tàn của ba ba dọa nhóc sợ đến mức khóc cũng không dám, chỉ có thể uất ức, nhìn mẹ.

Ngôn Mặc Bạch nói rất đúng, con trai không thể quá yếu ớt, không thể quá nuông chiều con, không thể để con quá dính lấy mình. Ông cụ ngày ngày giỡn với nhóc, tìm mọi cách dụ dỗ tâm can bảo bối, nếu nhóc chỉ muốn đòi mẹ, sẽ khiến ông đau lòng.

Nhóc con này, càng lớn càng dính cô. Trước còn thích ông nội như vậy, nhưng bây giờ chỉ khi nhìn thấy cô ở bên cạnh, người khác mới ôm được, nếu cô không có ở bên người, ai cũng không cho ôm, ai ôm đều khóc.

Quần áo cục cưng cũng do Ngôn Mặc Bạch cởi, động tác thô lỗ làm vài giợt nứơc mắt trong mắt cục cưng chảy ra.

Mà lúc tắm, Ngôn Mặc Bạch càng đem cục cưng chỉnh thảm. Vốn nhóc rất thích tắm, lúc tắm sẽ vọc nước tứ tung? Lần trước để ba ba nếm mùi vị nước tắm của nhóc đó.

Thế nhưng lần, Tư Mộ nói là hỗ trợ giữ, thật ra Ngôn Mặc Bạch không hề cho cô động vào, anh một tay giữ cục cưng, một tay cầm khăn đánh bọt rồi lau người cho cục cưng.

Mỗi lần mẹ tắm cho bạn nhỏ Ngôn Dự, nhóc đều cảm thấy khăn lông mềm mại giống như tay mẹ, nhưng hôm nay, nhóc lại cảm thấy khăn này như sắt thép, lau lên người bé rất đau, tay của ba ba càng giống sắt hơn, bóp nhóc đau quá.

Bạn nhỏ Ngôn Dự hừ hừ kháng nghị, vùng vẫy vài cái muốn tránh thoát, nhưng ba ba không giữ lấy nhóc, làm nhóc đâm đầu vào nước, uống một ngụm nước thật lớn, mới được đôi tay vọi vàng luống cuống của ma ma vớt lên.

“Ngôn Mặc Bạch, anh đang làm gì vậy?” Tư Mộ vọi vàng vớt cục cưng lên, sợ cục cưng bị sặc nước, chịu hết nổi tức giận trừng Ngôn Mặc Bạch, hận không thể đạp anh một cước.

Ngôn Mặc Bạch rất là vô tội nháy nháy mắt, nói: “Anh không cố ý? Ai bảo nó tắm còn không ngoan như vậy? Giãy dụa lung tung...”

“Anh!” Tư Mộ cực kỳ tức giận, cho dù cục cưng giãy dụa lung tung, nhưng với võ nghệ của anh, cũng không thể để cục cưng ngã vào trong nước.

Rõ ràng là anh cố ý!

Tư Mộ thở phì phò ôm cục cưng, tự mình tắm qua loa cho nhóc, liền cầm lấy khăn tắm mềm bọc cục cưng lại, ôm vào trong phòng, lau khô cho nhóc rồi mặc quần áo.

Ngôn Mặc Bạch tắm rửa xong đi ra ngoài, Tư Mộ đã dỗ cục cưng ngủ.

Tư Mộ đặt cục cưng lên giường, nhẹ nhàng đứng dậy xuống giường, liếc mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, tức giận còn chưa tiêu tan nói: “Coi kỹ cục cưng, nếu để em thấy anh đạp con xuống giường, em sẽ liều mạng với anh!”

Ngôn Mặc Bạch ngoan ngoãn ừ một tiếng, nói: “Mau đi tắm đi!”

Chờ Tư Mộ cầm quần áo vào phòng tắm, Ngôn Mặc Bạch vừa cầm khăn lau tóc, vừa đi đến bên giường, liếc mắt nhìn khuôn mặt nhở bé ngay cả đang ngủ vẫn nhíu mày, khóe miệng cong cong, hừ hừ một tiếng, lần này đã bị dạy dỗ a?

Bạn nhỏ Ngôn Dự dưới ánh mắt đắc ý của ba ba, dù là đang ngủ, cơ thể nhỏ bé vẫn run rẩy, như gặp ác mộng.

Lúc Tư Mộ ra, Ngôn Mặc Bạch đã nằm dựa vào đầu giường, cách cục cưng rất xa, trên tay cầm quyển tạp chí, nhờ vào ánh đèn ngủ màu da lật xem, nét mặt hết sức chuyên chú nghiêm túc.

Tư Mộ thoáng yên tâm đã đi tới, thận trọng bò lên giường, Ngôn Mặc Bạch để cuốn tạp trí trên tay xuống, cũng nằm xuống, đưa tay ôm Tư Mộ vào ngực.

Tư Mộ nhìn cục cưng ngủ ở bên cạnh, vẫn tức giận Ngôn Mặc Bạch vì chuyện vừa rồi anh làm với cục cưng hơi quá đáng.

Lúc anh đưa tay ôm cô, Tư Mộ uốn éo người tránh đi, hừ hừ nói: “Đừng đụng em, anh là cuồng ngược đãi, ngay cả con trai cũng ngược đãi.”

“Hửm! Anh ngược đãi nó hồi nào? Anh đã nói không phải cố ý.” Ngôn Mặc Bạch cưỡng chế ôm cô vào ngực, nắm lấy bầu ngực mềm mại của cô, cắn răng nói.

“Em không quản anh có cố ý hay hay không, dù sao anh cũng đừng đụng em.” Tư Mộ mới không cần tin lời giải thích hoang đường của anh.

“Hừ! Em là người phụ nữ của gia, ngươi không cho gia đụng vậy cho ai đụng?” Ngôn Mặc Bạch nảy sinh ác ý xoay người cô lại đặt cô trên người mình, bàn tay to đặt trên mông cô, hơi dùng sức, ép cô sát vào người mình, “Tối nay hầu hạ gia cho tốt!”

Tư Mộ tránh cũng không thể tránh, biết trốn không thoát, chỉ có thể làm bộ đáng thương nói: “Chân em còn đau.”

Ngôn Mặc Bạch liếc cô, nói: “Vậy để gia hầu hạ em?”

Ờ thì...

Này hay là thôi đi! Nhưng dưới lời nói hung ác của Ngôn Mặc Bạch cô đành lớn mật bắt đầu.

Tư Mộ hít một hơi thật sâu, nhắm lại mắt, đưa tay từ từ thăm dò xuống dưới, cầm lấy lửa nóng của anh, nhẹ nhàng chuyển động.

“Như vậy đã muốn vượt qua kiểm tra?” Ngôn Mặc Bạch hít vào một ngụm khí lạnh, cắn răng nói từng chữ.

Hứ!

Thật sự là mạnh miệng!

Rõ ràng đã không chịu nổi, nhưng bây giờ còn tham lam muốn nhiều hơn.

“Hôm nay cứ như vậy... Đợi chúng ta đi du lịch, lại...” Tư Mộ nhắm mắt, nằm ở trên người anh, mặt chôn ở vai anh, nói thật nhỏ.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở ồ ồ của anh.

Ngôn Mặc Bạch rên khẽ một tiếng, duỗi tay nắm lấy tay của cô, vội vàng chuyển động, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng, thở dài ra một hơi, tay kia đè đầu của cô, nghiêng đầu hung hăng hôn lên môi cô, hồi lâu mới buông ra, hung tợn nói: “Đúng là tiểu yêu tinh!”

Tư Mộ rụt cổ một cái, khóc không ra nước mắt. Mỗi lần đều bị anh khiến cho không chịu nổi, mới bỏ qua cho cô.

“Cần chuẩn bị những gì?” Tư Mộ đợi cho hô hấp lại bình thường, mới nhỏ giọng hỏi anh.

“Không cần mang gì cả, qua bên kia rồi mua.” Ngôn Mặc Bạch khẽ hôn tai cô, thờ ơ nói.

“LàĐi bằng máy bay trực thăng sao?” Tư Mộ cảm thấy ngứa, trốn đôi môi ấm áp của anh, hỏi.

“Ừm.” Ngôn Mặc Bạch tiếp tục quấn quít lấy hôn cô.

“Vậy mình vẫn nên mang theo đồ, tiết kiệm được tiền mua đồ.” Dù sao cũng đi máy bay trực thăng, cũng không cần lo lắng hành lý quá cân nặng quy định.

Tư Mộ nghĩ, thứ gì cần mang đều mang, ngày mai có một ngày ở nhà chuẩn bị hành lý.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tư Mộ liền ngủ mất. Ngôn Mặc Bạch nhớ chân cô bị thương, không muốn cô, chỉ là hôn một cái, sờ sờ một chút mà thôi.

Ngày hôm sau, lúc Tư Mộ chuẩn bị hành lý, đột nhiên nghĩ đến thái độ ngày hôm qua của Sở Kỳ, muốn gọi điện cho cô ấy hỏi xem có chuyện gì.

Điện thoại đổ chuông hồi lâu mới có người nghe, giọng Sở Kỳ có chút khàn khàn, “Mộ Mộ, có chuyện gì sao?”
Bình Luận (0)
Comment