Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 167.4

Chuyện gì? Ngày mai sẽ đi Las Vegas, cậu chuẩn bị hành lý? Cậu muốn mang mấy vali hành lý?” Tư Mộ không dám trực tiếp hỏi cô ấy có đi không, liền mượn cớ hỏi như vậy.

Tư Mộ nghe thấy Sở Kỳ dừng một chút, mới trả lời: “A, mình không đi, ngày mai mình có chuyện cần đi nước ngoài.”

“Cậu không cùng bọn mình đi Las Vegas hả? Ngày mai cậu đi nước nào?” Tư Mộ lo sợ bất an, có dự cảm xấu, hình như hôm nay Sở Kỳ không giống mọi khi.

“Trước kia mình rất thích âm nhạc, có một lần liên hoan của trường cậu còn nhớ không? Mình biểu diễn đàn cello, đoạt giải nhất. Mình rất muốn tiếp tục học, nhưng mà khi đó ba của mình không đồng ý, nhưng mà mình vẫn lén đi giáo viên để học. Hôm qua ba của mình nói với mình đã giúp mình liên hệ trường đại học ở Vienna*, đưa mình qua đó đào tạo sâu. Mộ Mộ, mình nghĩ đi...” Sở Kỳ cố gắng toe ra vui vẻ nói.

(*Vienna: thủ đô nước Áo)

Tư Mộ nghe xong rất đau lòng, cô ở đầu điện thoại bên kia nhất định Sở Kỳ vừa khóc vừa nói.

“Con bé ngốc, đàn cello có gì mà phải học chứ? Không bằng cậu tìm thầy giáo học thổi tiêu. Cậu xem bản mới của《Tiếu Ngạo Giang Hồ》chưa, Đông Phương Bất Bại làm nhiều việc cho Lệnh Hồ Xung như vậy, nhưng vì không biết thổi tiêu, mới bị Nhậm Doanh Doanh đoạt mất Lệnh Hồ Xung...” Hốc mắt Tư Mộ đã đầy nước mắt, nhưng vẫn nói đùa Sở Kỳ.

“Ha ha!” Đầu kia Sở Kỳ vừa khóc vừa cười, nghẹn ngào trêu Tư Mộ: “Cô gái tốt không cần học thổi tiêu, không cần dạy cũng biết. Cô gái tốt, cậu nói có đúng không?”

“Được được được, thì ra cậu đã tự học!” Tư Mộ mới vừa nói xong, liền phát hiện bên kia tự nhiên im lặng.

“Sở Kỳ, đừng buồn nữa... Cho dù có chuyện gì, cậu cũng đừng trốn tránh được không? Chẳng lẽ vì một người đàn ông mới quen biết hai năm mà bỏ đi tình nghĩa chị em hơn hai mươi năm của bọn mình sao?” Tư Mộ nắm chặt tay, cố kìm nén cảm xúc cố gắng làm giọng nói của mình tự nhiên.

“Mình không có bỏ các cậu...” Sở Kỳ rưng rưng cười lớn, “Mình chỉ đi học, chúng ta có thể liên lạc hằng ngày, có thời gian còn có thể gặp mặt, cậu qua hoặc là mình trở về mà.”

“Mình không thèm tin lời cậu. Lại giống như Vưu Ưu, nói hay lắm, thường xuyên liên lạc, kết quả ở bên kia sinh đứa nhỏ cũng không chịu trở về, vừa đi chính là mấy năm... Kỳ Tử, cậu đừng đi được không? Có phải Cố Khuynh ức hiếp cậu? Lát nữa mình sẽ đánh anh ta cho, đánh đến mức anh ta phải lăn lộn trên đất, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ... Đến khi cậu rộng lượng bỏ qua anh ta mới thôi.” Tư Mộ suýt chút nữa khóc ra thành tiếng.

“Cảm ơn cậu, Mộ Mộ! Nhưng mà, không cần. Thật sự không cần.” Sở Kỳ dùng sức hít mũi một cái, hỏi: “Ngày mai mọi người mấy giờ xuất phát?”

“Không biết, Ngôn Mặc Bạch cũng không nói.” Tư Mộ chỉ biết là sẽ đi bằng máy bay trực thăng đi, nhưng không biết mấy giờ đi.

“Ừm, vậy ngày mai lúc sắp đi, cậu gọi điện thoại cho mình, ngày mai mình tiễn mọi người.” Sở Kỳ nói.

“Được!” Tư Mộ biết một khi Sở Kỳ quyết định chuyện gì, sẽ không dễ dàng thay đổi chủ ý, khuyên nữa cũng vô dụng.

Sau khi cúp điện thoại, Tư Mộ bực bội đi lòng vòng trong phòng, phát hiện cái gì cũng không muốn mang theo.

Ngã mạnh xuống giường, nhìn sang điện thoại di động bị mình vứt ở một bên, nghĩ có nên gọi điện thoại cho Cố Khuynh, hỏi anh ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì; hoặc là nói với anh ta chuyện Sở Kỳ đi Vienna, nếu anh ta còn tình cảm với Sở Kỳ, chắc chắn sẽ không cho cô ấy đi.

Tư Mộ cũng biết Sở Kỳ yêu Cố Khuynh, không phải nói buông tay liền buông tay, mình cũng hi vọng cô ấy hạnh phúc, nếu có thể giúp cô ấy xoay chuyển phần tình này, coi như không phụ lòng phần tình nghĩa chị em.

Cô mới cầm điện thoại di động lên chuẩn bị gọi cho Cố Khuynh, thì điện thoại có tin nanh là của Sở Kỳ.

Tư Mộ thấy có tin nanh của Sở Kỳ, rất vui mừng tưởng cô ấy thay đổi chủ ý, vội vàng mở ra xem, kết quả lại là không cho cô muốn chuyện ra nước ngoài với Cố Khuynh, nhất định không được nói.

Tư Mộ nắm chặt di động, nội tâm mâu thuẫn hồi lâu, mới chán nản ném điện thoại sang một bên.

Nếu Sở Kỳ không muốn cho Cố Khuynh biết, thì không cần nói, coi như là đang khảo nghiệm Cố Khuynh. Nếu anh ta quan tâm Sở Kỳ thì bằng năng lực của anh ta, cho dù hiện tại không biết, sau khi cũng nhất định có thể tra ra được.

Buổi tối Ngôn Mặc Bạch tan làm về, má Ngô đang đút cháo cho cục cưng, cục cưng liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, lập tức liền rúc vào ngực má Ngô.

Ngôn Mặc Bạch thấy động tác của con mình, khóe miệng giật giật, trong lòng lại có chút hài lòng. Tối thiểu hôm nay thằng nhóc này không dám dính lấy mẹ nó, mà không cho người khác ôm.

“Thiếu phu nhân đâu?” Ngôn Mặc Bạch để áo khoác ở một trên, thuận miệng hỏi Ngô mụ.

Với sự yêu yêu thằng nhóc này của cô, ở nhà nhất định giỡn với nó cả ngày, hiện tại lại không thấy đâu?

“Thiếu phu nhân ở trong phòng chuẩn bị hành lý, chắc là mệt nên ngủ rồi. Lúc ăn cơm tối tôi có gọi cô ấy ăn cơm, cô ấy nói muốn đợi cậu về cùng ăn.” Má Ngô nhìn Ngôn Mặc Bạch, có chút lo lắng nói.

Ngôn Mặc Bạch dừng động tác đang cởi nút tay áo lại, sau đó mới ừ một tiếng, liếc mắt nhìn thằng nhóc đang ở trong ngực má Ngô nhưng vẫn lén nhìn anh, xoay người đi lên lầu.

Bình thương Tư Mộ rất hưng phấn, nghe thấy sẽ đi Las Vegas càng vui vẻ, chuẩn bị có chút hành lý không mệt đến mức ngủ thiếp đi? Tối hôm qua anh rất tốt bụng để cô ngoan ngoãn đi ngủ, cũng không có quấy cô, theo lý mà nói ban ngày sẽ không mệt.

Đẩy cửa ra vào phòng ngủ, bên trong tối đen.

Ngôn Mặc Bạch mở đèn ở đầu giường lên, ngọn đèn màu da cam chiếu sáng gian phòng, Tư Mộ co người lại ở trong chăn, cuộn thành một đống.

Ngôn Mặc Bạch đưa tay kéo nhẹ chăn ra, rồi ôm lấy Tư Mộ, đặt lên đùi, giữ lấy mặt cô rồi hôn, nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy?”

Cô vẫn nhắm mắt, nhưng không có ngủ, giọng nói khàn khàn: “Ông xã, em khó chịu.”

“Khó chịu ở đâu?” Ngôn Mặc Bạch đưa tay sờ tay vài cái, môi vẫn tiếp tục hôn lên mặt cô, vừa hôn vừa hỏi.

“Ai nha!” Tư Mộ đẩy anh ra, nói: “Ngày mai Sở Kỳ không đi, vừa rồi em có gọi điện thoại hỏi cô ấy.”

“Ừm.” Ngôn Mặc Bạch không hề không kinh ngạc, chỉ hờ hững ừ một tiếng.

Tư Mộ kinh ngạc nhìn anh, chẳng lẽ Ngôn Mặc Bạch biết chuyện của Cố Khuynh và Sở Kỳ?

Ngôn Mặc Bạch nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tư Mộ, đưa tay xoa xoa đầu của cô, nói: “Yên tâm đi, ngày mai Cố Khuynh sẽ đưa cô ấy đi.”

“Nhưng mà...” Nhưng mà ngày mai Sở Kỳ muốn đi Vienna mà?

“Được rồi, rời giường ăn cơm. Không phải nói cùng ăn với anh sao? Anh đói bụng rồi, mau dậy đi!” Ngôn Mặc Bạch không đợi Tư Mộ nói gì, liền lôi kéo cô rời giường.

Tư Mộ thở dài, bực muốn chết! Bởi vì đồng ý với Sở Kỳ, chuyện này cũng không dám nói với Ngôn Mặc Bạch, nói cho Ngôn Mặc Bạch rồi nhất định anh sẽ nói với Cố Khuynh.

Nhưng mà cho dù cô không có nói, bằng chỉ số thông minh của Ngôn Mặc Bạch, cô chỉ nói phân nửa anh sẽ biết có gì đó không thích hợp? Tại sao anh không hỏi?

Cố Khuynh sẽ đưa Sở Kỳ đi không?

A bậy! Cố Khuynh lấy tự tin ở đâu ra mà nói ngày có thể đưa Sở Kỳ đi?

Tư Mộ hỏi Ngôn Mặc Bạch ngày mai mấy giờ xuất phát, để gọi điện nói với Sở Kỳ.

“9h sáng, bọn mình lên máy bay tư nhân của Ngôn Mặc Bạch, ngươi có đến không?” Tư Mộ hỏi Sở Kỳ.

“Ừm, ngày mai ta 8 giờ mình đến đó, các cậu cố gắng đến sớm một chút.” Giọng Sở Kỳ rất bình tĩnh được nghe không ra tâm tình gì.

Ngày hôm sau, lúc Tư Mộ đến đó, chỉ thấy Sở Kỳ lái xe đến đó rồi, nhưng không thấy bóng dáng Cố đâu cả.
Bình Luận (0)
Comment