Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 25

Tô Úy ở bên ngoài ăn cơm xong mới về nhà của mình! Theo thói quen lại ôm ôm gối nằm trên ghế salon, có lẽ thật sự rất mệt mỏi, chỉ chốc lát sau liền nhắm mắt lại!

Hình ảnh đứt quãng dần hiện lên, To Úy bật tỉnh từ trong mộng, theo thói quen đỡ đỡ cái trán! Nhìn đồng hồ trên cổ tay, mới phát hiện mình đã ngủ quên hơn 4 tiếng, vậy còn anh trai…… Đang định ngồi dậy lấy điện thoại xem có cuộc gọi lỡ nào không thì thấy trên người mình đang đắp một chiếc áo khoác đen kiểu nam hành lí cũng đã sắp bên bàn, tâm tình lo lắng hóa thành hư không, thay vào đó là nụ cười hạnh phúc! Gần ba năm, có lẽ cũng chỉ có lúc này mới có cảm giác hạnh phúc, có người thân bên cạnh thật tốt!

Anh trai đã đến!

Đeo đôi dép gấu bông dễ thương, bước nhẹ tới phòng bếp. bóng lưng quen thuộc đập vào mắt, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong, cứ đứng một bên như vậy nhìn bóng dáng bận rộn!

“Nơi này nhiều dầu mỡ, ra sofa ngồi xem ti vi đi, một lúc nữa là có cơm ăn rồi! Ngoan a!” Tô Minh Hiên giống như cảm nhận được, quay đầu đã nhìn thấy em gái của mình đứng một bên mỉm cười nhìn mình, dừng động tác rang thức ăn trong tay lại, đi tới trước mặt vuốt mái tóc cô, nhẹ nói!

“Có anh trai thật tốt!” Tô Úy dang tay ôm lấy người cao hơn cô cả một cái đầu, trong miệng cảm thán! Tô Minh Hiên đưa tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi, vẻ mặt ôn nhu đến dị thường. Mọi người đều nghĩ Tô Minh Hiên là người lịch sự nho nhã, lễ phép hào phóng, nhưng lại không biết dưới vẻ bề ngoài ngụy trang kia kì thực anh chính là cua một cõi, người đứng đầu tổ chức “Ám Nguyệt” lạnh khốc, vô tình! Duy chỉ có anh rất cưng chiều người em gái này, chỉ có trước mặt cô mới có thể bỏ tất cả lớp ngụy trang gải tạo xuống mà cười dịu dàng.

Trên bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm.

“Trình độ nấu ăn của càng ngày càng cao, cũng gần bằng trù nghệ của đầu bếp ở khách sạn năm sao rồi đấy! Chị dâu thật hạnh phúc, có thể thường xuyên ăn nhiều món ngon như vậy! Ha ha…. To Úy vừa ăn vừ liên mồm nói chuyện. Ánh mắt Tô Minh Hiên thoáng tối sầm, nhưng nhìn tướng ăn của cô thì cười nhẹ, cũng đã lớn thế này rồi còn trẻ con như vậy!

“Có phải đợt trước công ty anh tham gia đấu thầu một dự án khai phá công viên của công ty EVEN phải không, sao lại không lấy được? Em nghe nói có một công ty nhỏ, không chút tên tuổi giành được thiết kế này! Mau nói cho em nghe đi, em chỉ muốn anh thỏa mãn lòng hiếu kì của em thôi mà! Là công ty thế nào mà có thể đánh bại tướng quân bách chiến bách thắng của chúng ta đây?” Tô Úy không chút để ý hỏi.

“Em phải biết tâm trạng của anh trai em đang rất xấu chứ? Sao còn nói đến chuyện này?” Tô Minh Hiên giả bộ đau lòng, tức giận nói qua.

Tô Úy nhìn anh trai của mình đang giả vờ đau lòng, trợn trắng mắt, lại còn gải bộ. Đối với anh trai của mình, sao cô còn không hiểu, muốn anh ấy bởi vì chuyện này chỉ có thể khói gọn trong mọt chữ: khó! Hai chữ: rất khó! Ba chữ: Vô cùng khó! Tô Úy đặt bát ăn cơm trong tay xuống bàn, đứng dậy giống như đang xoa đầu một con chó nhỏ, âm thanh dịu dàng nói: “Ngoan a! Không khóc nhé, để em mua kẹo cho anh ăn!”

Nghe cô nói vậy, khóe miệng Tô Minh Hiên giật giật, cô dám coi anh như đứa trẻ mà trêu chọc!

“Sao em dám coi anh là đứa trẻ mà dụ dỗ?” Anh nhíu nhíu mày hỏi em gái dang chạy vội về chỗ của mình.

“Anh làm như mình không phải là đứa trẻ í!” Nói xong liền quay lại vấn đề chính: “Như vậy đi! Tí nữa ăn cơm xong chúng ta đi ra ngoài dạo phố một chút đi! Thành phố A ban đêm rất đẹp đấy!” Tô Úy đề nghị.

“Được!”

Trong khi Tô Úy dọn dẹp, Tô Minh Hiên cầm hành lí của mình lên một căn phòng khác trên tầng 2, đến khi đi xuống thì anh đã thay sang một bộ quần áo màu trắng thoải mái!

Tô Úy cũng đi lên nhà thay bộ quần áo công sở đang mặc trên người ra: “Được rồi, chúng ta đi thôi!” Tô Minh Hiên đang ngồi trên ghế salon lười biếng lật giở mấy tờ báo, nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên, thấy em gái mình mặc đi một đôi giày vải trắng, áo khoác ngaofi màu đen phủ ngoài chiếc áo phông trắng thoải mái, mái tóc thẳng được thả buông xõa tùy ý trên vai, khuôn mặt tinh xảo mang theo nụ cười nhàn nhạt chậm rãi đi xuống! Tô Úy trong bộ dạng này nhìn còn trẻ hơn tuổi thật của cô mấy tuổi, cũng so với bình thường xinh đẹp và dễ thương hơn đến mấy phần!

“Ừm! Đi thôi!” Lấy lại tinh thần, Tô Minh Hiên đứng dậy từ trên ghế salon.

Ban đêm ở trung tâm thành phố A cũng phồn hoa không khác nhiều lắm so với thủ đô, những chiếc xe nối đuôi nhau đi lại không dứt trên đường phố rộng lớn, khắp nơi đều là nhà cao tầng với những chùm đèn nê-ông lấp lánh, phái trên cao TV đang chieeus các đoạn băng quảng cáo! Sau một ngày làm việc bận rộn, mọi người giờ này phần lớn đều ra đường để hưởng thụ, xa hoa trụy lạc trong các quán bar lớn trong thành phố.

Lãi xe đến bãi đỗ xe ngầm, To Úy kéo cánh tay anh trai đi ngắm cảnh khắp các ngả đường cho đến chợ đêm, có thể do trời đã vào thu nên hơi lạnh, cô núp trong khuỷu tay Tô Minh Hiên, từ xa nhìn lại giống một đôi tình nhân đang tình tứ đi trên đường.

“Chúng ta vào đây xem một chút đi!” Tô Úy chỉ một cửa hàng bán trang sức, nói với anh xong liền loi anh vào. Từ xưa đến nay, phụ nữ đều thích dạo phố, mà Tô Úy cũng không ngoaijleej.

“Anh xem cái này này, thật đệp!”

“A anh xem cái này xem, cũng không tồi!”

“Anh, em muốn lấy cái này!”

……….

Cứ như vậy, chờ đến lúc đi ra, trong tay Tô Minh Hiên toàn túi là túi. Nhìn bộ dạng hưng phấn của cô, theo thói quen anh nhẹ vuốt tóc cô, Tô Úy ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn anh, lấy tay sửa lại phần tóc bị anh làm rối. Thật ra Tô Minh Hiên cũng giống như nhiều người đàn ông khác, không thích đi dạo phố cùng hụ nữ, ngay cả vợ của anh, anh cũng chưa bao giờ theo cô ấy đi dạo phố, nhưng là em gài nhà mình, nhưng cũng có lúc anh cảm thấy hết cách với cô……….Ai bảo Tô Úy lại alf em gái cưng chiều của anh đây> Anh nguyện ý yêu thương cô! Nếu có thể anh cũng nguyện cả đời cưng chiều cô!

Tô Úy liếc nhìn đông hồ trên tay thì đã hơn 10h, liền nói với anh: “Chúng ta về thôi, em cũng mệt rồi!”

“Được, chúng ta đi về! Em đợi anh ở đây, để anh đi lấy xe!” Đợi đến khi Tô Úy gật đầu, Tô MINh Hiên liền cầm mấy túi đi về phía bãi đỗ xe ngầm! To ý đứng bên đường, lơ đãng ngắm cảnh, phát hiện đang có khoogn ít người nhìn mình, chân mày khẽ cau lại, cúi thấp đâu xuống!

Trên thực tế, Tô Úy cũng không thích đi mấy buổi dạ vũ, hay là bữa tiệc kiều xã giao, bởi cô không thích mình trở thành tiêu điểm, trước kia cũng đều cô gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, tránh xuất hiện ở nhiều nơi, bởi vì cô ghét bị người khác nhìn chàm chằm, những ánh mắt ấy làm cô rất khó chịu! Đặc biệt, ở công ty quảng cáo Khải Phong ba năm nay, rõ ràng là không thích mấy kiểu xa giao đó, nhưng lại không thể không xuất hiện! Nhưng khi đó đều có suy nghĩ, làm một chút chuyện mình không thích, nếu như anh ta vui vẻ, cô cũng cảm thấy rất vui vẻ, cho nên cũng cố ép mình làm! Vẫn cho là anh ta nhất định sẽ cảm động, nhưng không hề có, anh ta còn……

Có lẽ từ đầu đến cuối đều là cô tự mình đa tình!

Chiếc xe dừng lại bên cạnh cắt đứt mạch suy nghĩ của cô!

“Các cậu thấy không? Người vừa rồi hình như là thư kí Tô! Nhưng người đàn ông ở bên cạnh cô ấy là ai vậy?” Mấy người bọn Hạ Nam vừa bước ra từ trong khách sạn liền thu hút không ít ánh nhìn của người đi đường, mà bọn họ dường như đã trở thành thói quên, không để ý chút nào, đi thẳng đến bãi đỗ xe! Tần Kiệt chỉ về một hướng, nói lại với ba người. Mà ba người kia cũng nhanh chóng quay người lại, nhưng chỉ nhìn thấy đuôi xe đã đi xa!

Thật hay giả vậy?” Tần Kiệt đưa mắt nhìn Hạ Nam, thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường liền quay sang hỏi Tần Kiệt.

“Thật! Mặc dù không giống so với bình thường, nhưng chắc chắn không sai!” Tần Kiệt nói xong, nhìn về phía lão đại của mình, mặc dù vẻ mặt khong có gì khác thường nhưng sự lạnh lùng càng ngày càng dâng cao, cặp mắt thể hiện sự tức giận đến kinh người, cho nên lại ở phái sau thêm một câu: “Có thể tớ nhìn nhầm thôi!”

Hạ Nam chỉ hwof hững liếc bọn họ, liền dẫn đầu đi về phái bãi đỗ xe! Trogn lòng nghĩ: chẳng lẽ cô xin nghỉ hai ngày vì người đàn ông kia? Hắn là ai?

“Hai cậu tự cầu phúc cho mình đi!” Hoa Vi Thần lắc đầu nói với hai người kia xong, cũng đi theo Hạ Nam. Biết rõ là lão đại thích Tô Úy còn nói như vậy. Đây không phải muốn chết sao? Chẳng lẽ không biết lão đại mình am hiểu nhất là tính sổ sau sao? Đúng là ngu dốt!

Mà Tần Kiệt và Lạc Phàm sau khi nghe Hoa Vi Thần nói xong, liếc nhìn nhau, đồng loạt cảm thán, ngay sau đó liền chạy theo! Tối nay với bọn họ mà nói nhất định là một đêm mất ngủ!

Mà đổi lại bên Tô Úy, vừa về phòng rửa mặt xong liền đi ngủ, dù sao ngày mai bọn họ cũng phải về Bắc Kinh sớm!
Bình Luận (0)
Comment