Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 26

Sân bay thành phố A.

Sáng sớm, Tô Úy và Tô Minh Hiên xuất hiện trong phòng chờ của sân bay. Ngồi trên ghế chờ, Tô Minh Hiên mặc một bộ quần áo đen thoải mái cùng với Tô Úy mặc chiếc vái lụa dài màu vàng ngồi song song, chiếc kính râm thật to che kín suy nghĩ trong đáy mắt bọn họ.

Bởi vì thời gian còn sớm, nên sân bay cũng không có nhiều hàn khách, thỉnh thoảng mới có một vài người đi qua, nhưng lúc nhìn thấy hai người bọn họ không khỏi dừng lại nhìn một lúc! Dù sao trai đẹp cũng mỹ nữ vô luận là ở đâu cũng rất thu hút ánh mắt người khác!

Tô Úy chỉ ngồi lẳng lặng, nhưng chỉ chính cô biết được mình đang khẩn trương đến cỡ nào, gương mặt căng thẳng, cắn nhẹ môi dưới, đôi tay nắm thật chặt, đã bao lâu không có về nhà, không biết đến khi mình về, nhìn thấy cha mẹ cô sẽ cảm thấy thế nào? Tô Minh Hiên nhìn thấu tâm trạng của em gái, đưa tay nắm lấy tay của cô, dịu dàng nói: “Không phải sợ, đã có anh ở đây!”

“Vâng!” Tô Úy nhẹ nhàng lên tiếng, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại!

Lúc này âm thanh báo chuyến bay đến vang lên, Tô Úy nhìn anh một cái, đứng dậy kéo hành lý hướng đến cửa máy bay.

Đúng vào lúc này, cách đó không xa Diệp Phong đang ra khỏi cửa giống như cảm thấy cái gì, dừng bước quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng một nam một nữ đang mất dần ở cửa máy bay. Là cô sao? Có lẽ là vậy! Dù sao cô sống bên cạnh mình 3 năm, bóng dáng của cô anh ta cũng sẽ nhớ không sai! Có lẽ chính anh ta cũng không phát hiện ra trên mặt mình đang xuất hiện một nụ cười rất nhạt nhòa!

Thấy Diệp Phong dừng bước quay đầu lại, trợ lý đi đằng sau cũng quay đầu nhìn một chút, chỉ nhìn thấy bóng dáng một nam một nữ bước lên máy bay, nhìn vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của lão đại mình bây giờ lại xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, rất quỉ dị!

Lấy lại tinh thần Diệp Phong sải bước ra ngoài, trợ lý theo sau đi đến một chiếc Bently, trợ lý giúp Diệp Phong mở cửa xe, chờ anh ta ngồi lên xe, mình thì ngồi lên tay lái phụ. Mấy phút sau, chiếc xe biến mất ở sân bây.

Ngồi ở ghế sau, Diệp Phong dự vào ghế dựa mềm mại, mắt nhắm lại, nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, gương mặt tuấn tú lúc trước tràn đầy mệt mỏi bây giờ lại rất tỉnh táo, trong đầu lại thoáng hiện lên bóng lưng vừa nhìn thấy!

Sân bây thủ đô!

“Thiếu gai, tiểu thư! Chúng tôi đến đón hai người đây! Lão gia và phu nhân đang đợi ở nhà!”. Mới vừa xuống máy bay ra đến đại sảnh sân bay, một đám nam nhân mặc tây trang màu đen liền xuất hiện trước mặt bọn họ, nam nhân dẫn đầu cung kính nói xong, liền ra hiệu cho hai người sau lưng tiến đến nhận lấy hành lý của hai người.

Đoàn người cứ như vậy đi ra khỏi đại sảnh thu hút không ít chú ý của mọi người, nhất là một nam một nữ đi trước, người đàn ông mặc một một bộ quần áo màu đen thoải mái, gương mặt tuấn tú bị gọng kính râm che hết chỉ có thể nhìn thấy anh khẽ nâng khóe miệng, cho dù như vậy nhưng cũng khiến người ta cảm thấy phong thái lịch sự cùng nho nhã của anh, người con gái kia thì mặc một bộ váy lụa màu vàng, trên mặt đeo một gọng kính màu trà, chậm rãi đi đến, không khó để nhận ra một loại khí chất cao quý cùng ưu nhã toát ra từ trên người cô, hai người như vậy xuất hiện ở đâu cũng khiến người ta không thể coi thường.

Hơn nửa tiếng sau, mấy chiếc xe thể thao tính năng thật tốt chậm rãi dừng lại ở cửa biệt thự Uyển Đình nỏi danh ở thủ đô. Tô Úy đi sau lưng anh trai chậm rãi bước vào rong, lúc này trong lòng cô cảm xúc ngổn ngang, vừa kích động,vừa khẩn trương, lại cảm thấy có chút mâu thuẫn, tóm lại đây là cảm xúc không nói nên lời, cắn thật chặt môi, lòng bàn tay bởi vì khẩn trương mà thấm ướt mồ hôi, hai tròng mắt dưới lớp kính cũng thấm ướt.

Mở cửa đi vào, đến chỗ đổi giày trước cửa, bỏ mắt kính ra, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy anh mắt trấn an của anh trai, dùng khẩu hình nói: không cần sợ, có anh ở đây! Sau đó liền dắt cô vào phòng khách, trong phòng khach mọi người nhìn thấy bóng dáng của cô và anh giống như bị định chú đứng yên lẳng lặng nhìn bọn họ! Mỗi người một vẻ mặt khác nhau!

“Úy Úy cùng Minh Hiên đã về, nhanh lên qua đây ngồi đi, có mệt không?” Thẩm Khiết nhìn hai người nói qua, giơ tay về phái To Úy ý bảo cô ngồi xuống cạnh mình! Đây chính là con gái ba năm không có về nhà của mình, nhìn giống như đã gầy đi. Có cảm giác con gái của mình không còn như trước nữa, cụ thể không giống ở đâu bà cũng không thể nói rõ!

Tô Úy bị đủ loại ánh mắt nhìn chằm chằm, chỉ là hướng mọi người khẽ gật đầu chào hỏi! Sau đó liếc mắt nhìn anh trai, sau đó đến chỗ mẹ đã giữ cho mình! Cô biết, trong khách này ngoại trừ ba mẹ, còn lại là họ hàng của mình, nhưng có lẽ vì từ trước đã ít tiếp xúc nên cô nhìn họ giống như xa lạ, không có cảm giác gì quá lớn, cho nên không thể trách cô lại lạnh nhạt như vậy!

To Minh Hiên sau khi chào hỏi mọi người xong mới ngồi trên ghế salon, không biết là cố tình hay vô ý, anh ngồi xuống đối diện với Tô Úy, thấy cô khẩn trương thì dùng ánh mắt để trấn an cô.

“Ba mẹ, thật xin lỗi!.....” Tô Úy còn chưa nói xong, liền bị âm thanh diouj dàng của Thẩm Khiết cắt đứt: “Các con vừa mới về, cũng đã mệt mỏi, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó đi nghỉ ngơi! Được không?”

Cứ như vậy một phòng người, ngồi trên bàn dài ăn cơm! Có lẽ là hào môn có nhiều quy củ lễ phép, trên bàn ăn không có người nói chuyện, cũng chỉ an tĩnh ăn cơm! Ăn cơm trong không khí như vậy không khỏi khiến Tô Úy có chút đè nén, cô ăn một chút, liền buông chén đũa xuống, nói với mọi người: “Con đã ăn no, mời mọi người chậm rãi dùng cơm!”

“Phòng của con đã được dọn dẹp xong, con lên nghỉ ngơi trước đi!” Thẩm Khiết ngồi bên cạnh nói dịu dàng với cô, Thật ra dù là phòng riêng của con trai hay con gái, bà đều cho người dọn dẹp hàng ngày! Đối với con trai cùng con gái, có lúc bà cũng không quản được bọn họ, hai người tự nhỏ đã rất tự lập, có rất ít chuyện bà phải để tâm, chính vì như vậy người làm mẹ như bà có cảm giác rất thất bại!

“Vâng, để con đi nghỉ trước!” Tô Úy về phòng của mình, đứng ở trước cửa kinh ngạc một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần. Căn phòng bày biện vẫn giống hệt ba năm trước, vẫn tràn ngập màu xanh.

Kéo hành lý đi vào thuận tay đóng cửa lại, mở cửa sỏ ra, ánh mặt trời xuyên thẳng lên người, khẽ nâng đầu nheo mắt lại, nụ cười nhàn nhạt, ba năm, cuối cùng cũng trở về rồi!

Biệt thự Phong Nhã là một khu biệt thự nổi tiếng ở Thủ đô, nằm ở ngoại ô, cách trung tâm thành phố khã xa. Cả khu biệt thự chỏ có 33 nhà, phong cảnh tuyệ đẹp, bố cục đặc biệt, không phải là một loại hào hoa có thể hình dung. Mỗi tòa biệt thự ở đây đều lấy đặc điểm của nõ mà đặt tên. Mà tào biệt thự này tên là Uyển đình cư, rất tình thơ ý họa! Có lẽ do cách xa thành phố ồn ào, phồn hoa mà khu này cực kì yên tĩnh, có một phong vị khác! Chính vì nguyên nhân này mà khiến cho vợ chồng họ Tô bỏ qua trung tâm thành phố phồn hoa mà lựa chọn nơi này!

Phong Nhã biệt thự ban đêm càng lộ ra vẻ tĩnh mịch, xa xa có thể nghe được tiếng xe ô tô đi lại trên con đường nhỏ, tiếng cây cối hai bên đường theo gió thôi, cẩn thận có thể nghe thấy tiếng lá cây đung đưa.

Tối nay cửa thư phòng Uyển Đình Lâu đóng chặt, đèn treo trên tường theo phong cách Châu Âu cổ chiếu sáng cả căn phòng.

Trogn phòng to như vậy, Tô Chí và Thẩm Khiết ngồi trên ghế salon nhìn chằm chằm Tô Úy đứng trước mặt, cuối cùng họ cũng biết được con gái giờ đây khác trước ở chỗ nào rồi!

Nhìn khuôn mặt quen thuộc của ba năm trước đây, đó là một Tô Úy tự tin, kiêu ngạo, lạnh lùng giống như không gì có thể khiến Tô Úy để tâm đến! Mà ba năm sau, sự ngây thơ trên khuôn mặt đã biến mất mà thay vào đó là nụ cười nhàn nhạt, dù thế nào vẫn không che đi được sự ưu thương cùng đau khổ trên người cô!

Nếu như ba năm trước đây bọn họ không thích thấy một To Úy cuồng ngạo như thế nhưng hiện tại bọn họ tình nguyện thà rằng Tô Úy trở về như trước kia còn hơn là nhìn thấy cô đau khổ như bây giờ.

“Ba mẹ, thật xin lỗi! Đã để hai người lo lắng lâu như vậy!” Tô Úy sau khi bị hai người xem xét kĩ một lượt mới mở miệng nói, trong giọng nói tràn đầy áy náy, dù sao ba năm nay là cô bất hiếu, vứt bỏ trách nhiệm tình thân, rời xa quê hương, chỉ vì thứ tình yêu hư vô phù phiếm.

“Trở lại là tốt rồi! Đến đây ngồi cạnh mẹ, để mẹ xem kĩ con một chút!” Thẩm Khiết trong cõi lòng tràn đầy áy náy, dịu dàng nói.

“Vậy hai người tha thứ cho con?” Tô Úy ngẩng đầu, không động một bước, chỉ có chấp muốn một đáp án chính xác.

“Ừm! Tha thứ cho con!” Thẩm Khiết nhìn vẻ mặt cố chấp của con gái, có chút bất đắc dĩ!

“Thật nha! Con biết mẹ là tốt nhất!” Nói xong nhảy lên ôm chặt lấy Thẩm Khiết, giọng nói cũng có chút nũng nịu.

Đối với hành động này của cô, Thẩm Khiết có chút kinh ngạc, dù sao từ nhỏ nuôi nấng con gái nhưng chưa bao giờ cô làm nũng với bà, điều này làm cho bà tiếc nuối từ rất lâu rồi! Vậy mà bây giờ Tô Úy…?

Dic nhiên Tô Úy không quên ba của mình, nhìn người đàn ông còn không tự nhiên bên cạnh. Cô liếc Tô Chí một cái, vẻ mặt uất ức nói qua: “Chẳng lẽ ba còn chưa tha thứ cho con sao? Ba còn không thèm để ý đến con! Ô ô…”

“Con có gì à?” Thẩm Khiết nhìn con gái nhà mình che mặt nhỏ giọng nghẹn ngào, trong lòng lại càng cảm thấy thương cô hơn, hung hăng nhìn Tô Chí ngồi bên cạnh, dùng ánh mắt nói cho ông biết, dám để cho con gái bọn họ đau lòng, có muốn sống nữa không?

“Không có gì! Không có gì! Ba sao dám không tha thứ cho con gái bảo bối của chúng ta chứ, ba là quá kích động thôi! Khuya lắm rồi, con nên về ngủ thôi, chúng ta cũng đi ngủ đi!” Nói xong, không cho vợ mình có chút cơ hội nào, ôm bà hướng cửa đi tới, trước khi đi còn không quên để lại cho cô ánh mắt cảnh cáo!

Nhìn ánh mắt cảnh cáo của ba, cô khiêu khích nhíu mày, nói một câu: “Ba mẹ ngủ ngon!” Cũng biết mẹ chính là khắc tinh của ba! Ha ha, đợi đến khi bọn họ đã đi khuất, cô cũng tắt điện đóng cửa thư phòng chậm rãi về phòng mình!
Bình Luận (0)
Comment