Trương Lộ Nam bị Lăng Mạt Mạt đá khẽ gập người, chung quanh có rất nhiều người nhìn đến một màn như vậy không nhịn được bật cười.
Mặt mũi Trương Lộ Nam hoàn toàn không nén được giận.
Hắn có tiền như vậy, ít nhiều phụ nữ đều là đưa lên tận cửa, hắn muốn như thế nào thì như thế ấy, khi nào thì bị một người phụ nữ đạp một đạp ngay trước mặt nhiều người như vậy?
Trương Lộ Nam đứng lên, lạnh mặt, nhìn Lăng Mạt Mạt, mở miệng mắng: “Đàn bà thối, một con đào kép, lại còn dám đạp ông?”
Trương Lộ Nam vừa nói vừa vươn tay kéo Lăng Mạt Mạt ra ngoài sàn nhảy.
Lăng Mạt Mạt vươn tay ngăn cản Trương Lộ Nam, nhưng chống không lại khí lực của hắn, sốt ruột, lại cúi đầu cắn Trương Lộ Nam.
Trương Lộ Nam bị đau, nghĩ cũng không nghĩ muốn giơ tay lên, đánh vào mặt Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt nghe được tiếng gió, theo bản năng nghĩ muốn né, kết quả có người so với động tác của cô còn nhanh hơn, cô chỉ nghe một tiếng hét thảm, ngay sau đó cảm giác được bàn tay nắm chặt tay mình đã buông lỏng ra.
Lăng Mạt Mạt hoảng hồn chưa bình tĩnh ngẩng đầu lên, vốn là thấy được một giày da xa hoa được chế tạo thủ công, theo đôi giày nhìn lên là quần tây, sau đó là áo sơ mi trắng đơn giản.
Người đàn ông ấy nghiêng người lẳng lặng đứng im ở đó, phong thái thanh cao ngạo nghễ.
Lăng Mạt Mạt cảm giác được khí thế như vậy thì trong lòng thất kinh, chẳng lẽ -- Lăng Mạt Mạt quay mặt nhìn người đàn ông, ngũ quan xinh đẹp, băng lãnh lạnh nhạt trước sau như một, ánh đèn của sàn nhảy chiếu xuống, hiện ra khiến người ta kinh diễm hít thở không thông.
Chỉ là giờ này khắc này, dường như người đàn ông đang tức giận, trong nét đẹp xen lẫn màu sắc lạnh lùng.
Khiến người ta không rét mà run.
Lăng Mạt Mạt sửng sốt, quả nhiên là thầy!
Tại sao anh lại ở chỗ này?
Còn không đợi Lăng Mạt Mạt hoàn toàn hoàn hồn, đột nhiên Lý Tình Thâm vươn chân ra, hung hăng đạp lên nửa thân dưới của Trương Lộ Nam.
Trương Lộ Nam liên tục kêu thảm, vươn tay ôm nửa thân dưới của mình nằm trên đất, hình tượng cực kỳ nhếch nhác.
Mà Lý Tình Thâm lại nhàn nhạt đi tới trước mặt Trương Lộ Nam, hơi khom người xuống, một tay đút vào túi, một tay nắm áo Trương Lộ Nam, tư thái tao nhã.
Lý Tình Thâm nâng mặt Trương Lộ Nam lên, đưa đến gần mặt mình, nhìn xuống hắn, sát khí trên trán rất rõ ràng.
Trương Lộ Nam quên mất đau đớn, nín thở.
“Trương Lộ Nam, tôi cảnh cáo anh, nữ minh tinh trong vòng tròn này, anh muốn đùa như thế nào thì đùa như thế ấy, tôi chưa bao giờ quản, nhưng mà, người phụ nữ này, nếu anh dám đụng vào một ngón tay của cô ấy, có tin trong vòng ba phút tôi cho Tập đoàn Phong Hoa của anh đóng cửa hay không!”
Giọng Lý Tình Thâm thấp nhỏ, chỉ một mình Trương Lộ Nam là có thể nghe thấy, giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại khiến cho đáy lòng Trương Lộ Nam nhấc lên sóng to gió lớn.
Lý Tình Thâm nói xong, đẩy Trương Lộ Nam ra, bình tĩnh đứng thẳng người, không chút nào để ý tới người đang vây xem xung quanh, lạnh mặt đi tới trước mặt Lăng Mạt Mạt, kéo tay cô rời khỏi.
Sức lực Lý Tình Thâm rất lớn, túm cổ tay Lăng Mạt Mạt sinh đau, giống như là muốn bóp nát xương cốt của cô.
Lăng Mạt Mạt không dám lên tiếng nhắc nhở, một đường bị Lý Tình Thâm kéo vào hoa viên trong biệt thự không có một bóng người, Lý Tình Thâm bỏ tay Lăng Mạt Mạt ra, khiến người cô lay động hai cái, thân thể Lăng Mạt Mạt còn chưa đứng vững, thì Lý Tình Thâm nhấc tay, hung hăng quăng một cái tát vào trên mặt cô --