Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 121

Lăng Mạt Mạt không dám lên tiếng nhắc nhở, một đường bị Lý Tình Thâm kéo vào hoa viên trong biệt thự không có một bóng người, Lý Tình Thâm bỏ tay Lăng Mạt Mạt ra, khiến người cô lay động hai cái, thân thể Lăng Mạt Mạt còn chưa đứng vững, thì Lý Tình Thâm nhấc tay, hung hăng quăng một cái tát vào trên mặt cô --

Động tác của Lý Tình Thâm nhanh chuẩn mà ngoan độc, không hề báo trước.

Đầu tiên Lăng Mạt Mạt nghe được một âm thanh vang dội, rồi sau đó cảm thấy má trái của mình đau rát chui vào đáy lòng.

Cả người cô lui về phía sau hai bước, đầu óc đần độn trống rỗng, rồi sau đó mới ý thức được Lý Tình Thâm cho cô một cái tát.

Lúc này cô mới hậu tri hậu giác giơ tay lên che má trái của mình.

Một đôi mắt to đen nhánh trong suốt, đầy hoảng sợ và kinh ngạc, nhìn về phía Lý Tình Thâm.

Sắc mặt Lý Tình Thâm chợt tái nhợt, đứng trước mặt của cô, ngũ quan tinh xảo tuyệt thế của anh, lộ ra nồng đậm sắc bén.

Con ngươi vốn luôn luôn lạnh nhạt an tĩnh, lúc này giống như là một ngọn lửa thiêu đốt, ẩn hiện một đóm lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt.

Bởi vì anh tức giận nên hơi lạc giọng.

“Lăng Mạt Mạt, rốt cuộc cô có biết vừa rồi cô đã làm gì hay không?”

“Đây chính là cái cô nói không buông tay, không nhận thua sao?”

“Chính là bán đứng chính mình, đổi lấy ích lợi sao?”

“Cô như vậy, cùng với những thứ tiểu thư bán mình kia, khác nhau ở chỗ nào?”

Lý Tình Thâm càng nói càng tức giận, ngực của anh phập phòng kịch liệt, tay của anh nắm thành nắm đấm.

Bởi vì tức giận, thậm chí khiến cho toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.

Lý Tình Thâm như vậy, lần đầu tiên trong đời Lăng Mạt Mạt gặp phải.

Từ trước đến nay Lý Tình Thâm cao ngạo giống như một pho tượng thần, tất cả mọi thứ đều không lọt vào mắt xanh của anh, giống như vô tình vô cảm , vào lúc này, thế nhưng hắn lại tức giận sinh động như thế.

Là Lý Tình Thâm mà cả đời Lăng Mạt Mạt chưa gặp qua.

So với Lý Tình Thâm trước kia bình tỉnh ung dung, lạnh nhạt vô tình, thanh cao kiêu ngạo, Lý Tình Thâm này không biết kinh khủng hơn gấp bao nhiêu lần.

Khiến cho đáy lòng cô rung động.

Giống như, anh muốn cắn nuốt cô.

Lăng Mạt Mạt sợ đến mức thân thể co lại, tiềm thức muốn né tránh, nhưng lại cảm thấy dưới chân giống như có một đôi tay nắm thật chặc, không cách nào di chuyển.

Thậm chí, Lăng Mạt Mạt cũng không biết mở miệng nói chuyện như thế nào.

Lý Tình Thâm vẫn nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt như cũ, ánh mắt của anh sắc bén.

Lăng Mạt Mạt cúi đầu theo bản năng, né tránh ánh mắt của anh, ngón tay nắm thành quyền, anh nói cô cùng những thứ tiểu thư bán mình kia có gì khác nhau.

Kỳ thật, không có gì khác nhau cả, đáy lòng vẫn không kiềm chế được hiện lên uất ức.

Nếu như không phải vì cô muốn vãn hồi mặt mũi của anh, cô mới không cố nén mình chịu đựng sự vũ nhục của Trương Lộ Nam.

Lý Tình Thâm nhìn một đầu tóc rối xù trước mặt, thật sự tức giận!

Cả đời anh cũng chưa từng tức giận như thế!

Thậm chí, anh hận không được muốn bóp chết cô!

Một ngọn lửa thiêu đốt lòng ngực, cũng thiêu đốt toàn thân anh cực kì đau đớn.

Cô điên rồi, hoặc là choáng váng, lại có thể bị người đàn ông khác ôm khiêu vũ như vậy, ngón tay sờ loạn cũng thờ ơ, thậm chí còn cười dịu dàng.

Đầu óc cô đã bị thù hận làm cho u mê sao?

Liên tiếp làm ra những chuyện không biết liêm sỉ như vậy!

Cô bé vẫn trong sáng như tuyết, làm nũng đáng yêu kia, vì sao đột nhiên lại biến thành bộ dạng này?

Đáy lòng Lý Tình Thâm trừ tức giận ra, còn xuất hiện cảm giác thất vọng bi thương không nói nên lời.
Bình Luận (0)
Comment