Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 231

“Vậy còn chờ gì nữa? Mau đi vẽ tranh thôi! Ta đi tìm bút.” Thấy Đinh Triệt còn có bản lĩnh này, Phạm Đại lập tức gấp gáp phóng ra cửa.

“Nhị thúc! Thúc gấp cái gì, chúng ta còn chưa biết triều đình có ai có thể nhận ra hai người họ mà. Dù vẽ ra tranh xong thì tìm ai đây?” Tiểu Ngư giơ tay kéo hắn lại, sắc mặt không hề vui vẻ, ngược lại nhíu mày, nhìn Đinh Triệt: “Chàng nói, chỉ cần thấy mặt bọn họ lần nữa, vậy chẳng phải chàng còn phải vào Hạ phủ lần nữa hay sao?”

“Đúng vậy. Lần trước không nghĩ đến kế hoạch này nên ta không lưu ý diện mạo bọn họ lắm, cho nên mới phải thấy mặt bọn họ lần nữa.” Đinh Triệt gật đầu, ôn nhu cười: “Nàng không cần lo lắng, kỳ thực tối qua ta vào Hạ phủ không lâu sau, mấy người tiểu thiếp của Hạ Tủng đã hẹn với ta, muốn ta sau này thường xuyên đến đó, chỉ cho bọn họ huấn luyện chim thế nào. Sáng nay ta mượn cớ đi tìm cho họ ít chim chóc thông minh hơn mới đi ra ngoài, chỉ cần ta đi mua mấy con là có thể quay lại lúc nào cũng được.”

“Tuy nói vậy, nhưng Cao Chí Đạt kia cũng biết dịch dung, nếu chàng không cẩn thận bị hắn nhận ra sẽ rất phiền phức, chúng ta vẫn nên nghĩ cách nào tốt hơn đi.” Tiểu Ngư lông mày vẫn nhíu chặt, Hạ phủ vốn không nguy hiểm, nhưng có ba kẻ ác của Nghĩa Bang ở đó, chẳng khác nào đầm rồng hang hổ, thực sự quá nguy hiểm.

“Yên tâm, ta sẽ vô cùng cẩn thận.” Đinh Triệt mỉm cười, dịu dàng nhìn nàng, “Hiên giờ chúng ta còn chưa biết rõ cụ thể âm mưu của bọn chúng, nếu có thể ở lại Hạ phủ, còn có thể thăm dò tình hình một chút.”

Tên nhóc này, thực không chỉ có cái miệng dẻo quẹo! Phạm Đại bên cạnh thấy hắn cố ý muốn quay lại Hạ phủ, tuy rằng không muốn khen chút nào, nhưng không thể không thừa nhận hắn rất thông minh gan dạ.

Tiểu Ngư căn bản không lòng dạ nào chú ý đến sắc mặt hắn. Đôi mặt đẹp của nàng chỉ yên lặng chăm chú nhìn Đinh Triệt, cuối cùng nàng cắn môi gật đầu: “Nhất định phải hết sức cẩn thận.”

“Ta hứa.” Đinh Triệt nhìn lại nàng, trịnh trọng gật đầu hứa hẹn, ánh mắt ôn nhu như nước.

Hai người đứng đó nhìn nhau chăm chú, trong mắt chẳng còn chứa nổi gì khác, ngay cả bên cạnh có một cái bóng đèn lớn siêu cấp cũng không để ý đến.

Ôi thanh niên thời nay! Thật là buồn nôn! Dám không để ý còn có lão nhân gia hắn ở đây, cứ thế mà liếc mắt đưa tình với nhau.

Có điều, mà thôi, nể tình hắn vì Phạm gia mà xông pha nguy hiểm, không tính toán với hắn.

Nhớ tới đã hai ngày chưa nói chuyện yên ổn được với Triệu Dao lần nào, Phạm Đại không khỏi có chút đố kỵ, ngầm phẫn nộ liếc mặt nhìn Đinh Triệt, nặng nề khụ hai tiếng.

“Uhm. Được rồi.” Đinh Triệt bị bắt quả tang, thong dong điều chỉnh lại vẻ mặt, quay trở lại việc chính: “Tuy rằng chuyện vẽ chân dung ta có thể hoàn thành, có điều chúng ta còn phải tìm người nhận được mặt bọn chúng nữa, hơn nữa người nhận được mặt lại không chắc được nắm quyền trong tay, cho nên việc chọn người càng phải thận trọng.”

Những lời này hắn vừa định nói, không ngờ lại bị tiểu tử này giành trước. - Phạm Đại tức giận, nhất thời không nói được gì khác.

“Những chuyện về chúng đều đã lâu năm, chúng ta sợ rằng khó có thể tìm được, xem ra không thể không phiền hà cha kế một chút rồi.” Tiểu Ngư nhíu mày nói.

Nàng thực sự không tình nguyện kéo Lô Tử Triều vào chuyện này, có điều quan trường nhiều biến động, nàng muốn thám thính cũng nhất thời không thể. Về phần bên quan hệ của Đinh Triệt, nếu hắn căn bản không có ý liên hệ với Tiền Duy Diễn, hơn nữa Tiền Duy Diễn cũng ở xa tại Lạc Dương, con đường này dĩ nhiên không cần suy nghĩ.

“Lô đại nhân ở quan trường nhân duyên không tồi, chỉ cần thật cẩn thận, thì không đến mức bị nghi ngờ đến. Hơn nữa nếu việc này nếu đại công cáo thành, khi luận công phân thưởng, chúng ta sẽ báo ra Lô đại nhân, vừa lúc được công, coi như vẹn toàn đôi bên.” Đinh Triệt nhìn ra tâm sự của nàng, khuyên giải.

“Ừm. Chỗ cha kế, ta sẽ xem xét trình bày.” Tiểu Ngư bất đắc dĩ thở dài.

“Đúng rồi Tiểu Ngư, tiểu hoàng đế kia không phải đã tới Bách Linh các của chúng ta hai lần rồi sao? Có thể trực tiếp giao cho hắn không?” Phạm Đại bỗng nhiên nảy ra sáng kiến, vội vàng đắc ý đề nghị.

Tiểu Ngư lắc đầu nói: “Tiểu hoàng đế đương nhiên là lựa chọn thích hợp, chỉ là không biết bao giờ hắn sẽ đến, nếu chỉ đem hy vọng trông cậy vào đó thì quá bị động.”

Đinh Triệt ở bên nhìn hai thúc cháu câu nọ câu kia gọi tiểu hoàng đế, ngôn ngữ không hề mang kính nể mà người thường nên có, không khỏi có chút kinh ngạc. Có điều suy nghĩ một chút, bản thân hắn theo lão già quái dị nhiều năm, đối với những chuyện thế tục cũng phai nhạt đi nhiều, càng đừng nói đến gia đình giang hồ như nhà họ Phạm, lập tức cũng bình thường trở lại.

Hắn trầm ngâm một chút, nói: “Hoàng đế cũng là một con đường, như vậy, chúng ta có thể chuẩn bị thêm vài phần chứng cứ, đưa đến nhiều người, chỉ cần những người này là thật tâm vì triều đình làm việc, không nhất định cần có thù oán với Hạ Tủng. Lại nói tiếp, ta nghĩ đến một người, hẳn là thích hợp.”

“Ai?” Hai thúc cháu cùng lúc hỏi.

“Tướng gia đương triều - Lữ Di Giản.”

“Lữ Di Giản?” Tiểu Ngư nghiêng đầu trầm tư.

Đối với cái tên này, nàng đương nhiên không xa lạ, vì trong lịch sử, Lữ Di Giản chính là một danh thần. Đời Tống Nhân Tông, ông ta từng ba lần được phong tướng, hơn nữa chiến tích trác việt, làm không ít việc tốt vì dân chúng. Thời Chân Tông, ông ta từng làm Lang trung Hình bộ, Tri phủ Khai Phong phủ. Tính thời gian và tuổi tác, cho dù ông ta chưa từng thấy qua đám Cao Chí Đạt kia, cũng có thể biết được những hạ thần từng trải qua phản loạn năm đó. Tin rằng nếu ông ta nghe được những chứng cứ này, nhất định sẽ đối xử vô cùng thận trọng.

“Ta nghe qua chuyện về Lữ Di Giản này rồi, ông ta xác thực là một lựa chọn thích hợp. Vậy thì chọn ông ta!” Tiểu Ngư gật đầu, lập tức lại nảy ra một suy nghĩ. “Chỉ là chúng ta hao tâm tổn sức huy động nhân lực như vậy, kết quả lại chỉ có thể phá hủy cấu kết giữa Nghĩa Bang và Hạ Tủng, mà rất khó tổn thương đến gân cốt Nghĩa Bang, thực sự là đáng tiếc.”

Những lời này vừa nói, trên mặt Phạm Đại cũng hiện vẻ không cam lòng: “Đúng vậy, nếu như lúc này không động được căn cơ bọn chúng, thì sau này sợ rằng không còn cơ hội nữa. Hơn nữa bọn chúng có thói trừng mắt tất báo, sợ rằng dù cha La Đản có giao cống phẩm ra, cũng không có cách nào bảo đảm bọn chúng sẽ bỏ qua chúng ta. Tiểu Ngư, hay chúng ta đơn giản đưa bọn chúng một lưới bắt hết?”

“Một lưới bắt hết? Ta không biết Nhị thúc lại có thể hóa thân thành Quan Âm ngàn tay như vậy được từ lúc nào nhỉ!!” Thấy Phạm Đại bộ dáng nhất phu đương quan vạn phu mạc khai, Tiểu Ngư nhịn không được pha trò, giễu cợt hắn chém gió không tốn sức, sau đó mới nói: “Hiện giờ chúng ta chỉ có ba người, mà đối phương lại không biết có bao nhiêu cao thủ, không chỉ nói một lưới bắt hết, dù chỉ là bắt một hộ pháp hoặc là mình Cao Chí Đạt thôi, sợ cũng không phải dễ dàng.”

“Dù có là sự thực, cháu cũng không nên chê mình khen người vậy chứ? Tả Hữu hộ pháp liên thủ với nhau, một mình ta tuy không làm gì được bọn chúng, nhưng nếu riêng từng người đến, Nhị thúc cháu chưa chắc không chiếm được thượng phong.” Phạm Đại ngạo nghễ nói, nếu làm gì khác hắn không thể nắm chắc, nhưng nói đến đánh nhau, thì chính là lĩnh vực sở trường.

“Vấn đề là dù chiếm thượng phong cũng vô dụng, chúng ta phải chắc chắn sẽ tóm hết bọn chúng mới được. Hơn nữa Tả Hữu hộ pháp luôn cùng lui cùng tiến sát nhau không rời, hơn nữa đã nhiều năm tôi luyện, từ lâu đã như một thể, lần này lại muốn bảo vệ Cao Chí Đạt, có thể ngu ngốc chia từng người ra đánh nhau với thúc mới là lạ.”

Nghĩ đến Phạm Thông ba năm trước suýt chút nữa đi đời nhà ma, Tiểu Ngư sắc mặt trầm xuống, nếu thực có cơ hội, lúc này nàng không ngại tay dính máu. Nhưng vậy không có nghĩa bọn họ có thể khinh xuất, hiện giờ trong ba người, có lẽ chỉ Phạm Đại mới thật sự có kinh nghiệm đối địch. Chính nàng dù đã có sáu năm tập võ, nhưng chưa bao giờ thử đánh nhau với người khác, mà Đinh Triệt thì mới học ba năm.

“Ta thì thấy, Phạm Nhị thúc nói cũng không hoàn toàn không thể, chỉ cần tách bọn họ ra, chúng ta liền có cơ hội lớn.” Đinh Triệt hai mắt sáng lên, rất có tự tin, phân tích: “Nàng nghĩ xem, Phạm Nhị thúc có thể cầm chân một người, hai ta liên thủ có lẽ đủ để địch nổi một người, nếu chúng ta có thể kéo dài đến khi bá phụ trở về, liền có nhiều phần thành công hơn, huống chi...”

Đinh Triệt bỗng nhiên cười giảo hoạt: “Hai người không phải quên mất ta còn một sư phụ rồi chứ?”
Bình Luận (0)
Comment