Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 232

“Ồ, đúng rồi, sư phụ chàng nếu có thể ra tay, chuyện này chắc chắn hơn nửa là thành.”

Tiểu Ngư tinh thần hưng phấn trở lại, tuy nói nàng không thích thiếu nợ ân tình người khác, nhưng ở tình huống đặc thù này, nàng tuyệt đối sẽ không tử thủ cái gọi là kiêu ngạo gì đó, huống chi hiện giờ nàng và Đinh Triệt quan hệ đã không như trước, chuyện này liên quan đến an nguy sinh tử của cả nhà họ Phạm, hãy cứ mắc nợ một lần đi! Cùng lắm thì sau này mỗi ngày đều mua rượu mua gà nướng cho lão già kia.

Nghe được Đinh Triệt muốn kéo sư phụ hắn ra tay, Phạm Đại không khỏi ngẩn ra, lập tức lại bĩu môi ngậm miệng lại im lặng. Hắn tuy rằng vẫn canh cánh trong lòng chuyện lão già quái kia cướp đồ đệ, lại càng không muốn nợ ân huệ người khác, có điều hiện giờ là thời kì đặc biệt, nếu như lão già kia có thể ra tay tương trợ, hắn cũng sẽ không phản đối.

“Ừ. Bắt giặc trước bắt vương. Chỉ cần sư phụ ta có thể ra tay, chúng ta bố trí lại một chút, thừa dịp bọn chúng chật vật chạy trốn mà mai phục, tin rằng trong lúc rối loạn nhất định có thể bắt được ba kẻ đó.” Đinh Triệt cũng nóng lòng muốn thử, nói: “Tuy rằng Nghĩa Bang nhiều người, nhưng có câu cây đổ bầy khỉ tan, nếu cha nàng chỗ đó thuận lợi, từ nay về sau mối họa lớn này không chừng có thể triệt để giải quyết.”

“Đúng, còn nữa, nếu bọn chúng đã không phải là dạng người gì tốt, chúng ta cũng không cần phải câu nệ giang hồ quy củ cái gì. Nhạc Du đang nghiên cứu độc dược, đến lúc đó chúng ta sẽ tìm cơ hội hạ độc bọn chúng, suy yếu sức chiến đấu của chúng, tranh thủ bắt được tướng cũng tốt, quân cũng được, toàn bộ giải quyết, sau này mới có thể thật sự thanh tĩnh.” Tiểu Ngư càng nghĩ lại càng cảm thấy kế hoạch này có khả thi.

“Phạm Nhị thúc, thúc nghĩ sao?” Thấy ý kiến của mình được Tiểu Ngư tán thành, Đinh Triệt tâm tình sung sướng, cười nhìn về phía Phạm Đại.

“Các ngươi cứ bàn hết đi, dù sao đến lúc đó không thiếu ta là được.” Phạm Đại giọng có chút chua nói.

Phương pháp là tiểu tử này nghĩ, chân dung cũng là hắn vẽ, hơn nữa sợ rằng đến lúc đó chủ lực tấn công cũng là hai thầy trò bọn hắn, thậm chí cháu gái ngoan của mình cũng bị kéo về phía hắn... Một Nhị thúc đáng thương là hắn còn có thể nói cái gì?

Thật không biết lão quái vật Bỉ Lương kia rốt cuộc huấn luyện tên tiểu tử này thế nào? Mới chỉ có ba năm, không chỉ khiến Đinh Triệt thoát thai hoán cốt, còn dạy cho hắn nhiều bản sự linh tinh mục như vậy. Lúc thì là dịch dung, lúc lại là huấn luyện chim chóc, lúc thì là cổ pháp liễm tức co đầu rút cổ.. Ghê tởm nhất là, Phạm gia bọn họ còn bởi vì mấy bản sự linh tinh đó mà nợ ân tình lớn của thầy trò hắn. Còn nữa, nếu sau này hai đứa thành thân, vậy cũng không phải tương đương không công mà tặng Tiểu Ngư hắn một tay bồi dưỡng thành tài tận tay cho lão quái vật kia sao?

Đây thực sự là tiền mất tật mang! Phạm Đại càng nghĩ lại càng không dễ chịu.

“Tốt lắm, vậy ta giờ đi tìm sư phụ ngay.” Đinh Triệt và Tiểu Ngư nhìn nhau cười, đều cố ý làm bộ không phát hiện hắn đang phiền muộn.

“Chờ một chút!” Phạm Đại bỗng nhiên kêu lên.

“Phạm Nhị thúc còn có gì phân phó?” Đinh Triệt kính cẩn cười nói.

“Việc này chúng ta còn cần bàn tính kỹ càng hơn.” Phạm Đại ho khan hai tiếng, rất tự đắc nói: “Lần này bọn chúng đến đây làm chuyện lớn, nhân số tất nhiên đông đảo. Nếu muốn một lưới bắt hết, chúng ta trước hết nên biết rõ bọn chúng rốt cuộc tới bao nhiêu người, thăm dò những quan hệ ngầm của chúng, xem bọn chúng bình thường hay tập trung ở đâu mới được. Không phải có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng sao?”

Đinh Triệt và Tiểu Ngư không khỏi nhìn nhau một chút, lại cười một lần nữa. Nhị thúc võ si này, lần này còn thực thông minh!

“Phạm Nhị thúc nói có lý, ta nhớ bá phụ bọn họ nhanh nhất cũng phải mười ngày nữa mới có thể trở về. Chúng ta vừa lúc nhân thời gian này chuẩn bị cho tốt. Như vậy, ta vẫn là trước đi tìm sư phụ, sau sẽ quay lại thám thính tình hình Hạ phủ.” Đinh Triệt đáp.

“Ngươi sẽ không cho rằng chỉ có quay về Hạ phủ nằm vùng mới có thể biết được bọn chúng có bao nhiêu người chứ?” Phạm Đại không chút do dự cười nhạo một tiếng. “Tiểu tử, nói đến thủ đoạn giang hồ, ngươi còn non lắm.”

“Thỉnh Phạm Nhị thúc chỉ điểm.” Đinh Triệt mỉm cười, không chỉ không khó chịu, ngược lại cung kính chắp tay.

Tiểu Ngư biết Phạm Đại muốn mượn cơ hội kiếm lại chút kiêu ngạo, liền chỉ mỉm cười, không chen vào.

“Vậy còn được.” Phạm Đại hừ hừ một tiếng, càng làm ra bộ nghiêm trang, sau đó một bộ để cho tiền bối chỉ điểm chỉ điểm ngươi một chút, nói ra huyền cơ.

Có điều, huyền cơ này vừa nói ra, kỳ thực rất đơn giản, chỉ có hai chữ: Theo dõi.

Đám người Cao Chí Đạt tuy rằng ở trong Hạ phủ, nhưng xuất phát từ nguyên tắc quan và kẻ cướp không phải một nhà, cùng với hai bên khó có thể tuyệt đối tin tưởng nhau, những bang chúng khác của Nghĩa Bang nhất định là có hang ổ khác, không thể nào đều ở hết bên trong Hạ phủ. Nếu không ở cùng một chỗ, bình thường dĩ nhiên không thể thiếu sẽ có liên lạc với nhau. Theo như Phạm Thông nói, chính là giám sát người trung gian phụ trách truyền lời nhận lệnh, sau đó tìm hiểu nguồn gốc, nhất định có thể tìm ra hang ổ bí mật của Nghĩa Bang.

“Đúng là gừng càng già càng cay. Nhị thúc, thúc quả nhiên lợi hại!” Tiểu Ngư cười vỗ mông ngựa một câu, Đinh Triệt cũng phụ họa bằng vẻ kính nể thành tâm thành ý, Phạm Đại bị hai người tâng bốc đến lâng lâng cả người, chút khó chịu ban đầu với Đinh Triệt mất đi vài phần.

Lập tức, ba người liền thảo luận kế hoạch này càng thêm chi tiết tỉ mỉ, lại bắt đầu phân công, để tận khả năng thực hiện mục tiêu cao nhất là một lưới bắt hết.

Để lợi dụng lực lượng phía Tiểu hoàng đế, Tiểu Ngư riêng đến Bách Linh Các một chuyến trước, dặn Liễu Viên Thanh nếu như có tin Triệu Trinh muốn tới, thì phóng một loại pháo hoa đặc biệt đưa tin, về phần người giám sát pháo hoa, vì không cần phải biết bất cứ nội tình gì, có thể mượn dùng người của Lô phủ. Mặt khác, để tiện sau này liên hệ với Đinh Triệt đi nằm vùng, Tiểu Ngư liền ở một ngõ nhỏ sát bên Hạ phủ lặng lẽ thuê một căn nhà dân, sau đó mới quay lại, dùng lý do đã suy tính kỹ trước đó, thỉnh cầu Lô Tử Triều tương trợ.

Lô Tử Triều rất nghi hoặc sao nàng lại muốn điều tra cụ thể sự kiện phản loạn Cửu Nghi Sơn năm đó, có điều Tiểu Ngư không chịu nói rõ, hắn cũng không thể cưỡng cầu, mà dựa theo Tiểu Ngư dặn dò, lập tức phái tâm phúc cẩn thận điều tra.

Về phương diện khác, Phạm Đại cũng bắt đầu tự mình nằm rình, truy tra đầu mối.

Nhưng phía Đinh Triệt, sự tình lại không thuận lợi như tưởng tượng. Hắn liên tiếp tìm hai ngày, mắt thấy cũng sắp đến lúc nhập Hạ phủ, lại vẫn không có chút tin tức nào của lão già quái dị.

“Lẽ nào sư phụ chàng không ở kinh thành?” Tiểu Ngư cảm thấy kỳ quái.

“Theo lý thì không thể, lần này ông ấy đặc biệt đến kinh thành có việc.” Đinh Triệt nhíu chặt mi, lần đầu tiên trở nên lo lắng: “Tính ra thì, ta đã lâu rồi không liên hệ với lão nhân gia, sẽ không phải là có chuyện gì xảy ra chứ?”

“Sao có thể?” Tiểu Ngư cũng bị hắn dọa nhảy mí mắt, vội vàng an ủi, “Sư phụ chàng là cao thủ trong cao thủ, ngay cả cha ta và Nhị thúc đều rất sùng bái, người khác không thể thương tổn đến ông ấy được. Có lẽ ông ấy đến chỗ nào chàng không biết, chúng ta lại tìm nhiều hơn một chút có lẽ sẽ thấy. Không thì thế này đi, chàng nói cách hai người dùng để liên hệ nhau, còn có những nơi ông ấy thường tới cho ta biết, ta đi tìm xem.”

“Uhm, cũng được.” Nhớ tới lão già quái dị sở dĩ biến mất không thấy bóng có thể vì lần trước hắn phản đối mạnh mẽ, không cho phép lão lại theo dõi hắn, nghe trộm hắn và Tiểu Ngư nói chuyện, Đinh Triệt rất nhanh bỏ qua nỗi lo lắng, lão già sư phụ của hắn, còn thật không nghĩ ra ai có thể thương tổn được lão.

Tạm thời bỏ qua nỗi lo này, Đinh Triệt liền kể lại cách liên lạc và ám hiệu cho Tiểu Ngư, sau đó vội vàng trong hai ngày tranh thủ thời gian đi tìm vài con chim quý, một lần nữa dịch dung vào Hạ phủ.

Dù sao việc tìm lão già kia tuy rằng quan trọng, nhưng quan trọng hơn là hắn phải nhanh chóng vẽ ra được bức chân dung kia, đồng thời làm ra danh sách nhân chứng
Bình Luận (0)
Comment