Hào Quang Mặt Trời

Chương 245

< Tiến độ 98% > Âm thanh thông báo điện tử của AI đều đặng vang lên

< 99% >

< 100% >

< Quá trình truyền tải tri thức hoàng thành. Chủ nhân, chúc mừng ngài học tập thành công hồn thuật Áo Choàng Lông Ngỗng, độ thành thạo là 100% >

Đã nhận truyền thừa của Mỵ Châu thành công, thế nhưng Đăng Dương vẫn không hề có bất kỳ dấu hiệu gì là tỉnh dậy, tất cả là bởi vì, số lượng tri thức Mỵ Châu truyền lại cho hắn quả thực quá nhiều, nhiều đến nổi hắn không tài nào học xuể chỉ trong vòng 25 tiếng.

Mãi đến khi ba tiếng thời gian tiếp tục trôi qua, Đăng Dương mới thấu hiểu hết hoàn bộ áo nghĩa ẩn chứa bên trong hồn thuật Áo Choàng Lông Ngỗng mà thở nhẹ ra một hơi trọc khí rồi mở mắt ra.

Không còn căn phòng màu xám rộng lớn vô tận, không còn Hắc Bạch Hồn Ấn huyền phù giữa không trung, lại càng không còn bóng dáng xinh đẹp tuyệt trần của Mỵ Châu, chỉ có một màn sương trắng xóa che kín tầm mắt và mùi hương của xác chết thối rữa bốc lên nồng nặc.

“Tiểu tử, đã nhận truyền thừa thành công rồi sao?” Thấy Đăng Dương đã tỉnh lại, Thần Rùa liền cất tiếng hỏi

Nghe vậy, Đăng Dương mới chậm rãi đề tỉnh tinh thần, ngước mặt lên nhìn cái đầu to lớn của Thần Rùa, cười khẽ đáp

“Tiền bối, ta đã nhận truyền thừa của công chúa Mỵ Châu thành công!”

Hơi ngập ngừng một chút, Đăng Dương chớp chớp hai mắt, tò mò hỏi

“Chỉ là, Mỵ Châu không phải đã chết từ 5000 năm trước rồi sao, làm thế nào mà nàng xuất hiện bên trong không gian của chìa khóa Lông Ngỗng được? Hơn nữa, theo như những cảm xúc của ta, tựa hồ nàng đúng là người thật nha, hoàn toàn không phải là ảo ảnh!”

Thần Rùa lắc nhẹ đầu, cười đáp

“Tiểu tử, ngươi tuy rằng tâm trí hơn người nhưng lịch duyệt vẫn còn rất chi là nông cạn. Cái người mà ngươi thấy bên trong chìa khóa Lông Ngỗng cũng không phải là Mỵ Châu thật sự mà chỉ mà một mảnh linh hồn nhỏ bé của nàng mà thôi!”

“Mảnh linh hồn?” Đăng Dương càng thêm khó hiểu “Linh hồn còn có thể chia nhỏ ra sao?”

“Tất nhiên là có thể rồi!” Thần Rùa chậm rãi giải thích “Bất quá, cái việc phân tách linh hồn này, chỉ có những cường giả bật nhất trên đại lục mới làm được thôi, những người còn lại, nếu dám làm thử thì không khác hành động tự xác là bao!”

“Còn về Mỵ Châu, như ta đã nói, mảnh linh hồn mà nàng cất giữ bên trong chìa khóa Lông Ngỗng cũng chỉ là một phần nhỏ xíu siu của chân hồn mà thôi. Mục đích của nó chỉ là để giúp cho truyền nhân của nàng thuận lợi tiếp nhận hồn thuật Áo Choàng Lông Ngỗng, một khi truyền thừa hoàn thành, mảnh linh hồn này của nàng cũng sẽ phân tán vào hư vô”

“Ra là như vậy!” Đăng Dương gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã hiểu ra, không khỏi âm thầm cảm khái một tiếng

‘Thế giới này, quả thực đúng là quá mức rộng lớn, những gì mình biết được lúc này còn không bằng một góc nho nhỏ của nó, hành trình phía trước, hãy còn dài, rất rất dài a!’

Sau đó, tựa như nhớ ra một chuyện cực kỳ hệ trọng, ánh mắt hắn bổng nhiên trở nên phi thường nghiêm túc, trầm giọng hỏi

“Tiều bối, tình hình phế khu Cổ Loa hiện giờ thế nào rồi?”

“Để hấp thụ tinh huyết bổn mệnh của ngài và nhận truyền thừa của công chúa Mỵ Châu, ta đã mất vẻn vẹn sáu ngày trời, một quãng thời gian không hề ngắn. Hai chiếc chìa khóa còn lại ở Vườn Thiên Dược và Võ Chiến Đài đã có người thành công đoạt lấy chưa?”

“May mắn, tiểu tử nhà ngươi còn chưa bị sự sung sướng che mờ hai mắt, vẫn còn nhớ rõ nhiệm vụ của bản thân” Thần Rùa nói với vẻ hài lòng

“Thành Cổ Loa trong sau ngày này vẫn cứ như thế thôi, đám võ giả vẫn điên cuồng chiến đấu với Sa Quái và đồng thời cũng không ngừng chém giết lẫn nhau, tranh đoạt từng món bảo vật tương đối giá trị bên trong vùng Trung Thành. Nói chung là không có gì đặc sắc, ngoại trừ việc 7000 võ giả đi từ ngoài vào, giờ đây chỉ còn lại không quá 2000 người mà thôi!”



“5000 ngàn người đã biến mất kia, hoặc là vì biết rõ chính mình không đủ sức cạnh tranh mà lựa chọn rời đi, hoặc là đã chôn thây trong cát vàng bất tận!”

“Chỉ còn lại 2000 người thôi sao?” Đăng Dương lẫm bẩm nói, số lượng này, so với dự tính ban đầu của hắn thì cũng không sai biệt lắm.

Thần rùa chậm rãi nói tiếp “Còn về phần hai chiếc chìa khóa kia…”

“Chìa khóa cất giữ bên trong Võ Chiến Đài cho đến bây giờ vẫn chưa có người đoạt được. Điều này cũng dễ hiểu, bởi vì với tính chất chiến đấu đặc thù của nó, muốn chìa khóa Vô Địch xuất hiện bên trong phần thưởng cuối cùng, điều kiện tiên quyết là bắt buộc phải có sự xuất hiện cùng lúc của hai chiếc chìa khóa khác”

“Do đó, tiểu tử ngươi không cần quan tâm đến nơi này, đợi sau khi thu thập đủ cả bốn chiếc chìa khóa còn lại rồi đi tranh đoạt chìa khóa Vô Địch cũng không muộn”

“Ngược lại, tình hình của chiếc chìa khóa Thần Dược tại Vườn Thiên Dược lại không được tốt cho lắm. Hiện tại, ngay lúc này đây, đang có ba tốp binh mã đang chiến đấu mãnh liệt trong đó, hơn nữa còn càng lúc càng tiến đến gần nơi chìa khóa Thần Dược tọa lạc, sợ là không đến vài tiếng nữa thì sẽ đoạt được đến tay!”

“Tiểu tử, nên tranh thủ thời gian đi a! Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi, những việc còn lại, ngươi phải tự trông chờ vào chính mình rồi”

“Tiền bối quá lời, nhờ có ngài hỗ trợ, ta mới đạt được hai đại cơ duyên to lớn, đó đã là sự giúp đỡ hết sức lớn lao rồi, ta nào dám yêu cầu từ ngài việc gì nữa chứ!” Đăng Dương nghe Thần Rùa nói vậy thì liền vội vàng ôm quyền, thật lòng vái một cái thật sâu.

Thể chất Thần Thủy, kỹ năng huyết mạch Ngự Thủy Thuật, cảnh giới linh hồn tăng lên đến Thập Tinh Hồn Sư trung cấp và cả hồn thuật Áo Choàng Lông Ngỗng, tất cả những thứ này, nếu nói không ngoa thì chính là do Thần Rùa ban tặng cho hắn, bên trong đó, mỗi một cái đều mang giá trị liên thành, không thể đong đếm được, hắn còn có thể trông đợi gì hơn nữa đây?

Thần Rùa thấy Đăng Dương cung kính như vậy thì khẽ gật đầu, ánh mắt hoàng kim to lớn hiện ra nét hài lòng không thể che giấu, lão mỉm cười nói

“Không cần cảm ơn, tất cả những gì mà ngươi có được lức này, toàn bộ đều là do sự nỗ lực của ngươi mà ra, ta nhiều lắm cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi!”

“Được rồi, đừng có lề mề mà phí phạm thời gian nữa, ngươi tranh thủ mà đi mau đi!”

“Vậy thì ta đi đây, tiền bối cứ yên tâm chờ đợi, ta chắc chắn sẽ trở thành truyền nhân của thành Cổ Loa, sau đó sẽ mang Kim Quy Diệt Thần Nỏ trở về, giúp ngài giải quyết cái tên Triệu Đà chó má kia!”

Được Thần Rùa năm lần bảy lượt hối thúc, Đăng Dương tất nhiên cũng không muốn chậm trễ nữa, hắn hướng Thần Rùa phất tay cười lớn một tiếng tạm biệt, sau đó liền đạp nhẹ đáy thuyền, tung người lên không trung rồi không chút e sợ, rơi thẳng xuống mặt hồ bạc trắng thủy ngân.

Tiếp đó, một chuyện khiến cho người ta không cách nào tin tưởng đã diễn ra, Đăng Dương thế nhưng đứng trên mặt hồ như đứng trên đất bằng, hơn nữa thân hình của hắn còn rất thong dong bình tĩnh, không hề có một chút gì gọi là bị chìm xuống nước, cho dù có là một phân gót giày cũng không.

Đăng Dương hướng bàn tay xuống mặt hồ dưới chân, xoay nhẹ một cái rồi quát khẽ “Ngự Thủy Thuật!”

Ào… ào… ào….

Dưới sự tác động của Đăng Dương, mặt hồ bạc trắng đang im hơi lặng tiếng đột nhiên trở nên ba đào hải lãng, nhất lên từng con sóng cao đến hai ba mét, mà bản thân hắn chính là cưỡi trên con sóng cao nhất trong đó, ầm ầm phóng thẳng về phía bờ hồ, dáng người thẳng tắp như một thanh trường thường, vạt áo tung bay trong gió, bộ dạng ẩn ẩn có chút phong lưu tiêu sái.

Ngự Thủy Thuật lại có thể điều khiển thủy ngân, một thứ kim loại tồn tại ở trạng thái lỏng?

Ha ha, không sai đâu, sự thật đích xác là như vậy.

Chữ ‘Thủy’ trong Ngự Thủy Thuật không phải chỉ ám chỉ duy nhất một mình ‘nước’ mà bao hàm toàn bộ tất cả vật chất tồn tại ở thể lỏng. Mặc kệ có là thứ gì đi chăng nữa, chỉ cần tồn tại ở thể lỏng, vậy thì Ngự Thủy Thuật sẽ có toàn quyền khống chế, bao gồm cả sắt thép nóng chảy hay là dung nham núi lửa cũng không ngoại lệ. Đây mới chính là chỗ đáng sợ của huyết mạch thượng cổ thần thú.

Tuy nhiên, nói gì thì nói, ‘Thủy’ dù rộng lớn đến mấy thì vẫn là ‘Thủy’, Ngự Thủy Thuật dùng để điều khiển nước mới là mạnh mẽ nhất, điều này hoàn toàn không cần bàn cãi.

“Tiểu tử, ta sẽ dõi theo người, đừng để cho ta thất vọng!” Thần Rùa nhìn bóng lưng Đăng Dương đã hoàn toàn biến mất trong biển sương mù trắng xóa, cười khẽ một tiếng.

Sau đó, cái đầu khổng lồ một lần nữa lại chìm xuống làn nước bạc trắng, đôi mắt hoàng kim to lớn dễ dàng xuyên qua tầng tầng thủy ngân đậm đặc, nhìn thẳng vào chỗ sâu nhất nơi đáy hồ, cười lạnh không thôi

“Triệu Đà ơi là Triệu Đà, ngươi tưởng lão quy ta không biết ngươi đang âm thầm mưu tính chuyện gì sao?”

“Hắc hắc, chỉ là lần này, sợ là ngươi lại tiếp tục nhọc công vô ích như 5000 năm trước rồi, cứ yên tâm mà chờ đấy, rồi không lâu nữa đâu, ta sẽ cho ngươi đi đoàn tụ với An Dương Vương!"

“Ta có thể chắc chắn rằng, lão bạn già của ta lúc này đã dọn sẵn một bàn tiệc thịnh soạn để chiêu đãi ngươi đấy, ha ha ha!”

--------*-*---------

Hồ Thủy Quy, tại một vị trí bên rìa làn sương mù trắng xóa, cách bờ hồ không đến 50 m.

Đăng Dương lúc này đã triệt tiêu toàn bộ sóng lớn, lẳng lặng đứng thẳng trên mặt hồ, đôi mắt lóe lên hai vòng tròn vàng kim huyễn hoặc, xuyên qua lớp sương mù phân tán mỏng manh, nhìn thẳng về phía bờ hồ.

Chỉ thấy, trên bờ hồ lúc này, số lượng võ giả so với sáu ngày trước đã giảm sút rất nhiều, từ gần ngàn người đã sụt giảm xuống còn ba bốn trăm người mà thôi, tuy nhiên, những võ giả còn trụ vững ở đây, tên nào tên nấy đều có tu vi Võ Sư cao cấp trở lên cả, tuyệt đối là một cỗ sức mạnh không thể xem thường.

“Đông người như thế, mình muốn âm thầm lẻn ra là không thể nào. Cũng chỉ có thể sự dụng nó thôi!”

Đăng Dương lẩm nhẩm một tiếng, vận chuyển Hải Kình Hồn Thuật, ngưng tụ đại lượng linh hồ lực tại mi tâm, quát khẽ một tiếng

“Áo Choàng Lông Ngỗng – Bạch Vũ!”

Tiếng quát vừa ra, linh hồn lực được Đăng Dương ngưng tụ từ trước liền bùng nổ ra ngoài, nhanh chóng lan tỏa khắp bốn phương tám hướng, chưa đến một giây sau thì đã ngưng tụ thành một tấm áo choàng lông vũ trắng tinh như tuyết, hoàn toàn không nhiễm bất kỳ một vệt tạp chất dơ bẩn nào, đem toàn bộ cơ thể của hắn bao phủ bên trong.

Đăng Dương khẽ vươn bàn tay thô ráp sờ nhẹ lên lớp lông vũ mềm mại còn hơn tơ lụa, khóe môi nhất lên một nụ cười hài lòng như có như không, sau đó, hắn liền kéo lên mũ trùm đầu che kín mặt rồi nói khẽ, thanh âm phát ra như gió như mây, phiêu diêu phù phiếm, khó rõ thành lời

“Bạch Vũ Vô Hình!”

Theo âm thanh mơ hồ vang lên, Áo Choàng Lông Ngỗng và cả Đăng Dương được bao phủ bên trong đó lập tức biến mất vô ảnh vô tung, không còn hơi thở, không còn khí tức, không còn dao động hồn lực, tựa như một người đang sống sờ sờ bổng nhiên bốc hơi vào hư vô.

Thế nhưng, Đăng Dương, hắn có thật sự bốc hơi hay không? Tất nhiên là không rồi, hắn chỉ là đang tàn hình dưới sức mạnh của Áo Choàng Lông Ngỗng mà thôi.

Với trạng thái vô hình này, Đăng Dương tựa như một người không còn tồn tại trên thế gian, bời vì toàn bộ dấu hiệu thể hiện cho sự hiện diện của hắn, tất cả đều đã bị Áo Choàng Lông Ngỗng xóa sạch. Hiện tại, cho dù hắn có đi đến ngay trước mặt bất kỳ một tên võ giả nào, cho dù đó có là cường giả Võ Tướng đi chăng nữa thì kẻ đó cũng không có cách nào phát hiện ra hắn được.

Đó mới chính là chỗ đáng sợ của Áo Choàng Lông Ngỗng, một hồn thuật không có cấp độ nhưng lại vô cùng bá đạo.

Đăng Dương ẩn mình trong sự vô hình, hai chân nhẹ bước lên mặt hồ phẳng lặng, bình tĩnh ung dung tiến lên bờ hồ dưới ánh mắt của hàng trăm võ giả nhưng vẫn không một ai hay biết, hắn lúc này đây, thật sự là một bóng ma thứ thiệt.

“Trước tiên, mình cần phải đến Vườn Thiên Dược!”

Vừa đặt chân lên bờ hồ, Đăng Dương hoàn toàn mặc kệ đám võ giả đông đúc xung quanh, từ trong kho đồ hệ thống lấy ra tấm bản đồ da thú mô tả địa hình của Thành Cổ Loa, thoáng xác định phương hướng của Vườn Thiên Dược một chút thì liền thi triển thân pháp Đạp Lôi đến mức tận cùng, tựa như một con cá trạch trơn trượt, dễ dàng len lỏi qua đám võ giả đông đảo, trực chỉ hướng Tây Bắc mà phóng vút đi với tốc độ cực nhanh.

Chỉ là, tại khi Đăng Dương còn chưa đi được trăm mét, một tiếng quát lớn bổng nhiên vang vọng trong không gian, nhất thời thu hút sự chú ý của hắn và đông đảo võ giả xung quanh

“Mọi người, xin hãy nghe Lâm Giang ta nói một lời!”
Bình Luận (0)
Comment