Hào Quang Mặt Trời

Chương 246

Lâm Giang đứng trên một khối kiến trúc đổ nát cao cao trên bờ hồ, phóng ánh mắt nhìn xuống hàng trăm vỏ giả tụ tập xung quanh, âm thầm thu liễm cái nhìn khinh miệt nơi đáy mắt, hùng hồn nói lớn

“Mọi người, tính đến giờ phút này thì chúng ta đã cắm trại ở đây hơn sáu ngày rồi, và cũng đã tận mắt chứng kiến không biết bao nhiêu võ giả đã tiến vào Hồ Thủy Quy mà vẫn chưa một ai thành công đoạt được tài bảo quý giá, ngược lại, đa phần đều đã tán thân ở bên trong cái tử hồ này”

“Từ đó có thể thấy, nếu chúng ta cứ tiếp tục chờ đợi ở đây, trông mong vào khối bảo vật khổng lồ trên lưng con Thần Rùa kia, quả thật là một mong ước hết sức viễn vông, phí hoài thời gian một cách vô ích!”

“Thế ý Phá Thiên Tông các ngươi như nào? Không lẽ muốn chúng ta tự mình khăn gói rời khỏi nơi đây?” Một tên Võ Tướng sơ cấp không thuộc bất kỳ tam đại thế lực nào, nghi ngờ nói

Một tên Võ Tướng khác tựa hồ cũng không hề e sợ uy thế của Lâm Giang, thuận thế nói theo, trong thanh âm tràn ngập mùi vị châm biếm

“Theo ta thấy, đám người Phá Thiến Tông các ngươi chắc chắn đã tìm ra được bí mật gì đó trong Hồ Thủy Quy rồi, cho nên mới cố ý nói thế để đuổi cổ chúng ta đi, sau đó một mình chiếm đoạt chứ gì?”

“Thật thế à?”

“Phá Thiên Tông các ngươi muốn một mình ăn hết à, ha ha, cứ ở đó mà mơ đi! Tuy rằng chúng ta không bì kịp với đám người tam đại cự đầu các ngươi, bất quá các ngươi có hùng mạnh như thế nào thì cũng không thể chèn ép tất cả chúng ta được. Các huynh đệ, ta nói thế có đúng hay không?” Một tên Võ Sư cao cấp bất mãn quát to

“Đúng!!!” Đám đông võ giả xung quanh vừa nghe thế thì liền kích động gào lên, hàng trăm ánh mắt không hề che giấu sự thù địch, phóng thẳng đến Lâm Giang.

Nói đùa, đám võ giả bọn hắn đi vào cái phế khu Cổ Loa này, tên nào lại không tốp năm tốp ba song hành với huynh đệ, thoáng cái đã trôi qua sáu ngày, mỗi người trong bọn hắn cơ hồ đều mất đi vài vị huynh đệ cùng vào sinh ra tử tại cái Hồ Thủy Quy chó chết này.

Thế nhưng đến tận bây giờ, vẫn chưa một ai đoạt được bất kỳ bảo vật gì mà đã khăn gói rời đi, vậy không phải là tất cả huynh đệ đã chết của bọn hắn đều phải bỏ mạng trong vô ích rồi sao?

Lý nào lại vậy?

Đứng trên cao, Lâm Gianh hứng chịu hàng trăm cái nhìn căm tức chíu vào nhưng sắc mặt không hề biến đổi, ngược lại, hắn còn ha hả cười to, nói

“Ha ha, mọi người lại nghĩ quá nhiều rồi, lời của ta cũng đâu phải là có ý bắt buộc tất cả mọi người phải rời đi khỏi Hồ Thủy Quy!”

“Ta chỉ là muốn nói, mọi người nếu như tiếp tục trụ hạng ở đây cũng chỉ là phí công vô ích mà thôi. Vừa hay đúng lúc, Phá Thiên Tông chúng ta mới tìm ra được một đại bảo tàng cực kỳ giá trị nằm gần khu vực Võ Chiến Đài”

“Và theo như trinh sát của chúng ta liều mạng xâm nhập điều ra, có thể xác định chắc chắn một điều rằng, bên trong đại bảo tàng này, cất giữ vô số công pháp, võ kỹ và binh khí cấp bậc Địa giai, tuy rằng còn không thể so sánh với núi tài bảo trên lưng con Thần Rùa kia nhưng chắc chắn cũng không kém hơn bao nhiêu!”

“Thế nhưng ngoặc một nỗi, bên trong bảo tàng này lại có rất nhiều Sa Quái trú ngụ, tuy đa số chỉ là Sa Quái cấp thấp nhưng số lượng lại lên đến vài ngàn con, với thực lực của Phá Thiên Tông chúng ta hiện tại, hoàn toàn không đủ người để mà xông quan. Do đó mới tính đến chuyện hợp tác với mọi người!”

“Nếu như trong mấy trăm vị ở đây, có ai cảm thấy hứng thú thì có thể đi theo Phá Thiên Tông chúng ta, cùng nhau khám phá cái đại bảo tàng này!”

Đám đông võ giả nghe vậy, những tiếng xì xầm bàn tán bắt đầu vang lên

“Đại bảo tàng nằm gần khu vực Võ Chiến Đài? Có thật không vậy? Hay đây là cái bẫy?”

“Chính xác, nếu như đại bảo tàng là thật, vậy thì còn lâu Phá Thiên Tông mới chia sẽ cho chúng ta, nhất là khi người lĩnh đội của Phá Thiên Tông lần này lại là tên Ngọc Cổ Thanh âm trầm độc ác kia. Trong này nhất định có âm mưu gì đó!”

“Hình như không phải giả đâu, tại ba hôm trước, ta có nghe phong phanh ra được, Phá Thiên Tông cho người phong tỏa một tòa đại phủ đổ nát, nội bất xuất, ngoại bất nhập, chỉ cần có kẻ nào dám to gan xông vào thì liền giết chết không tha”

“Đúng là như vậy, ta cũng có diệp vô tình nghe lén được hai tên đệ tử Phá Thiên Tông bàn luận về cái bảo tàng này, những gì mà bọn chúng nói ra, hoàn toàn trùng khớp với lời lẽ của Lâm Giang, xem ra không phải là tin tức bịa đặt”

“Nói mới nhớ, vào hai ngày trước, khi ta săn Sa Quái ở gần đại phủ nơi Phá Thiên Tông đóng quân, tình cờ lại nghe được một tiếng hét kích động, nói cái gì mà địa giai… địa giai gì gì đó, bây giờ nghĩ lại thì có vẻ, đó chính là âm thanh vui mừng của tên trinh sát sau khi điều tra trở về!”

“Chuyện này ta cũng biết một chút, vào trưa hôm qua, một tên đồng bạn của ta có nhìn thấy người của Phá Thiên Tông đang chôn cất mười mấy cái xác chết, hơn nữa nhìn quần áo của mấy cái xác cũng là đồng phục của Phá Thiên Tông. Xem ra chính là chiến đấu với quá nhiều Sa Quái mà thạo thành thương vong thảm trọng”

“Vậy là đúng rồi, ha ha, xem ra lần này, Phá Thiên Tông đúng là không một mình gặm được cái bánh ngọt to lớn này nên mới bất đắc dĩ lôi kéo chúng ta cùng tham gia”

“Các huynh đệ, đây có vẻ là một cuộc làm ăn không tồi đâu!”

Sau một hồi bàn luận xôn xao, tổng hợp lại vô số thông tin từ nhiều nguồn riêng biệt, đã có tám chín phần võ giả có mặt tại đây tin tưởng vào lời nói của Lâm Giang, tuy nhiên, mặc dù vậy, vẫn không có bất kỳ một ai lên tiếng đáp ứng lời mời gọi của hắn.

Lâm Giang nhìn xuống hàng loạt khuôn mặt đã bắt đầu động dung, hiện liên hai chữ tham lam to đùng, tất nhiên biết rõ đám võ giả kia đang chờ đợi điều gì, liền cười nói với giọng mười phần chắc chắn



“Ha ha, mọi người không cần lo nghĩ, quan hệ giữa chúng ta trong lần hành động này chính là quan hệ hợp tác, đôi bên cùng có lợi, ai có bản lĩnh lấy được bảo vật thì cái đó sẽ là của hắn, Phá Thiên Tông chúng ta chắc chắn sẽ không cường ngạnh mà hớt tay trên!"

“Dù sao, số lượng mọi người đông đảo như vậy, lên đến hàng trăm người, Phá Thiên Tông chúng ta cho dù có muốn cũng không thể nào chèn ép tất cả được, có đúng hay không?”

“Có tiền mọi người cùng kiếm, không phải là tốt nhất hay sao?”

Đám đông võ giả bên dưới, càng nghe lại càng cảm thấy bùi tai, xét cho cùng, bọn hắn đông như vậy, cho dù tên Ngọc Cổ Thanh kia có âm độc như thế nào thì song quyền cũng không địch lại tứ thủ, muốn ám toán bọn hắn chính là không thể nào!

Với những suy tính như thế, chưa đến một phút sau, đã có cánh tay đầu tiên đưa lên

“Ta tham gia!”

Có người thứ nhất, tất sẽ có người thứ hai

“Ta cũng tham gia!”

“Ta nữa!”

“Ta muốn một vị trí!”

Và rồi cứ thế như một cơn sóng khổng lồ, hầu như hàng trăm võ giả có mặt tại đây đều đã đưa tay lên, bất kể là Võ Sư cao cấp hay Võ Tướng sơ cấp, chỉ còn lại một số rất ít có tinh thần cảnh giác cao độ là vẫn còn đứng yên.

“Tốt lắm, đã vậy thì không làm chậm trễ thời gian của mọi người nữa, chúng ta đi thôi!” Lâm Giang hưng phấn cười to một tiếng, phất mạnh tay ra giấu cho đám võ giả bên dưới rồi quay người bước đi, tuy nhiên trong lòng hắn lại một mảnh lạnh lẽo như băng, thầm nghĩ

‘Ngọc Cổ Thanh sư huynh đúng là tính toán như thần, quả nhiên, những hành động che mờ ánh mắt mà huynh ấy âm thầm bố trí suốt mấy ngày qua, rốt cuộc cũng đã phát huy được công dụng của nó, khiến cho đám võ giả ngu ngốc này tin sái cả cổ, hoàn toàn không có lấy một chút nghi ngờ nào’

‘Theo như lời huynh ấy nói, chỉ cần cho bọn chúng một chút bằng chứng nho nhỏ vừa đủ để mà động não suy luận, sau đó lại để bọn chúng nhìn thấy được tài bảo ngợp trời. Và rồi với lòng tham không đáy của con người, bọn chúng chắc chắn sẽ không thể nào từ chối món quà từ trên trời rơi xuống này được”

‘Cái bẫy này của Ngọc Cổ Thanh sư huynh, kể từ khi giăng ra là đã xác định tóm ngọn con mồi, đơn giản mà hiệu quả, phải nói là cực kỳ lợi hại, quả không hổ là thiếu tông chủ của Phá Thiên Tông, tâm cơ kiểu này, người bình thường như mình đúng là không thể so sánh!’

‘Hắc hắc, các ngươi cứ tận dụng chút ít thời gian ít ỏi của mình mà vui mừng đi, đợi đến lúc các ngươi mắc bẫy của Phá Thiên Tông chúng ta, rơi vào sự không chế tuyệt đối của Cổ Ma, hoàn toàn trở thành những con rối nằm dưới bàn tay tiêu khiển của Ngọc Cổ Thanh sư huynh rồi, vậy thì có muốn cười cũng cười không nổi nữa đâu, ha ha ha!’

‘Và rồi sau khi có bốn năm trăm võ giả ở đây làm tay sai, vậy thì Tam Sơn Môn cùng Phiêu Miễu Động lấy cái gì ra để chống lại Phá Thiên Tông chúng ta đây? Chỉ có thể bó tay chịu chết mà thôi! Hắc hắc’

Lâm Giang càng nghĩ, tinh thần lại càng trở nên hưng phấn, tựa như đã trông thấy chiến thắng đã gần ngay trước mắt, thời khắc mà bọn hắn dương cao ngọn cờ khải hoàng trở về Phá Thiên Tông.

Chém giết thành công tuyệt đỉnh thiên kiêu của hai đại thế lực còn lại, việc này đặt trong Phá Thiên Tông cũng là một đại công trăm năm có một, phần thưởng ban xuống chắc chắn sẽ không hề nhỏ, có khi còn cho hắn một cơ hội đi vào Phá Thiên Đỉnh cũng không chừng.

Nên biết, Phá Thiên Đỉnh chính là trọng địa quang trọng nhất của Phá Thiên Tông, là nơi mà các đời Tông Chủ tọa táng, chỉ cần có thể đi vào bên trong, với một chút may mắn, việc nhận được truyền thừa cao thâm của các đại cường giả cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.

Chỉ là, Lâm Giang nào có biết, cho dù kết hoạch của Ngọc Cổ Thanh có thành công viên mãn đi chăng nữa, sợ rằng, những ước mơ này của hắn cũng không bao giờ biến thành sự thật được.

Tất cả là bởi vì, đứng ngay sau lưng hắn lúc này đây chính là một bóng ma, một con mãng xà vô cùng hiểm độc.

Đăng Dương ẩn mình sau lớp áo choàng vô hình, một tay nâng lên khẩu FN Five-seven đã lâu rồi không có đụng đến, nhắm thẳng vào đầu Lâm Giang và rồi lạnh lùng siết cò.

Chịch! Thanh âm ngọt ngào của tử thần vang lên.

Họng súng đen ngòn tóe lên ánh lửa địa ngục, một viên đạn bạc xé không bắn ra với tốc độ âm thanh, trong chớp mắt ngắn ngủi đã găm thẳng vào sau ót Lâm Giang, xuyên qua đại não rồi cuối cùng bay ra khỏi trán, để lại đằng sau một lổ máu to đùng vươn mùi thuốc súng khen khét.

Cứ thế, một Võ Tướng sơ cấp người người nể sợ, chấn nhiếp quần phương, lại tắt thở theo một cách không thể nào đơn giản hơn.

Lâm Giang đến lúc chết cũng không biết được là mình đã chết như thế nào, không sát khí, không tiếng động, không đấu khí ba động lại càng không có linh hồn lực bí hiểm, chỉ đơn giản là chớp mắt một cái và rồi đã hắn chết tươi, thậm chí đến cơ hội nhìn thấy kẻ thủ ác cũng là không có.

Bị tướt đoạt sinh mạng, Lâm Giang liền rơi khỏi khối kiên trúc đổ nát, cơ thể vô lực đập mạnh cái ầm xuống mặt đất trước hàng trăm ánh mắt kinh ngạc của đám võ giả.

“Lâm Giang sư huynh!” Một tên đệ tử Phá Thiên Tông ngay tức khắc giật mình hô to, cấp tốc phóng đến vị trí Lâm Giang rơi xuống, nhưng rồi ngay tại khi nhìn thấy lỗ máu ghê rợn trên đầu Lâm Giang, sắc mặt hắn ta liền trắng bệch không còn huyết sắc, cực độ hoảng sợ mà hét toán lên

“Lâm Giang sư huynh chết rồi!!!”

Tiếng hét đó tựa như một quả bom khinh khí khổng lồ, nổ đùng một tiếng oanh long trong đầu tất cả võ giả có mặt tại đây, nhất là đám đệ tử của Phá Thiên Tông

“Vĩnh Tường, ngươi đang nói tầm bậy cái gì đó?” Một tên đệ tử Phá Thiên Tông có cảnh giới Võ Sư cao cấp hùng hổ quát lớn

Đường đường là một Võ Tướng sơ cấp, sao tự nhiên nói chết là chết ngay được? Cho dù có là thể loại Võ Tướng cao cấp như đám người Ngọc Cổ Thanh sư huynh thì cũng không thể nào giết chết Lâm Giang sư huynh chỉ trong một đòn duy nhất được, huống chi là trong tình huống vừa rồi, chính hắn cũng không có nhận ra bất kỳ khí tức hùng mạnh hay ba động đấu khí nào?

Tên võ giả gọi là Vĩnh Tường bị quát thì liền lắc đầu nguầy nguậy, bi thảm nói to

“Không, ta không phải ta nói bậy đâu, Lâm Giang sư huynh, huynh ấy thật sự đã chết rồi, là do người ta giết chết, trên đầu còn có một lỗ máu to đùng a!”

“Cái gì? Làm sao có thể?” Cả đám võ giả đồng thanh hét ầm lên, thật sự không dám tin vào tai mình

Đám đệ tử Phá Thiên Tông từ bốn phương tám hương nào dám do dự nữa, ngay lập tức ập đến vị trí cái xác của Lâm Giang, và rồi bọn hắn cũng giống y như tên võ giả Vĩnh Tưởng kia, sau khi nhìn thấy lỗ máu to đùng trên trán Lâm Giang, tâm trạng của tất cả đám như rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng, một cảm giác lạnh buốt nhanh chóng xâm chiếm từ đầu đến chân, trong lòng tràng ngập sợ hãi.

Bất quá, rất nhanh, sự sợ hãi trong lòng bọn hắn nhanh chóng thối lui, nhường chỗ cho một thứ khác lớn hơn rất nhiều, đó chính là cơn tức giận ngập trời, dám giết người của Phá Thiên Tông, hơn nữa còn là đệ tử nội tông, đó chính là muốn chết!

“Lâm Giang sư huynh thật sự chết rồi?”

“Là ai làm?” Một tên đệ tử có tính khí nóng nảy chợt hung ác quát lên, đôi mắt giăng đầy gân máu đỏ tươi quét ngang qua đám võ giả, sát khí lăng thiên bao trùm không gian

“Là ai làm?” Một tên võ giả trong đám võ giả đang bu đông như kiến xung quanh cũng giật mình hỏi theo

“Ta không biết!”

“Ta không thấy!” Hàng loạt võ giả nối tiếp nhau lắc đầu, trong ánh mắt vẫn một mảnh mờ mịt khó hiểu

“Hình như ta có thấy một bóng trắng thoáng qua!” Một tên Võ Tướng sơ cấp tựa hồ nhớ ra được điều gì đó, bân quơ nói

Đám đệ tử Phá Thiên Tông vừa nghe thấy vậy, ngay lập tức liền có năm sáu tên Võ Sư cao cấp rút ra binh khí của mình rồi nhào thẳng lên, đem tên Võ Tướng sơ cấp kia vây kín lại.

“Ngươi vừa nói cái gì, nói lại một lần nữa thử xem?” Tên đệ tử nóng tính quát lớn, trong lời nói ẩn chứa nồng nặc sát khí

Tên Võ Tướng sơ cấp bổng dưng lại bị mấy tên Võ Sư cao cấp bao vây, hơn nữa lại còn ra giọng tra hỏi, tất nhiên liền khiến cho hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng rồi lại nghĩ đến Phá Thiên Tông đứng sau lưng bọn chúng, hắn ta mới cố kiềm nén cơn giận của mình lại, trầm giọng nói

“Ta chỉ thấy một cái bóng trắng, hoặc nói đúng hơn mà một người mặc áo choàng trắng. Hắn ta bổng nhiên từ trong hư vô xuất hiện và rồi ngay tức khắc, Lâm Giang sư huynh của các ngươi đột ngột té ngã, tiếp sau đó, còn không đợi Lâm Giang chạm đất, hắn ta lại vô thanh vô thức biến mất như một bóng ma”

“Mà tất cả chuyện này, chỉ diễn ra trong vòng chưa đến một giây thời gian mà thôi, nếu như ta không vô tình tập trung ánh mắt trên người Lâm Giang thì sợ rằng, cũng không thể nhận ra sự hiện diện trong chớp mắt của hắn đâu!”

Tên đệ tử nóng tính càng nghe lại càng nhíu chặt lông mày, bóng ma giết người là cái quỷ gì?

Không thể trong nhất thời tìm được câu trả lời, hắn chỉ có thể móc từ trong người ra một cái ống sắt nhỏ, bùm một tiếng, phóng thẳng một quả pháo sáng đỏ rực lên trời, trong ánh đỏ đó, mơ hồ nhìn ra được hình dáng của một cái búa lấp lánh tinh quang.

Đây chính là tín hiệu cầu viện nguy cấp đặc trưng của Phá Thiên Tông, xem ra chính là muốn báo tin cho đám người Ngọc Cổ Thanh đang đóng quân ở Võ Chiến Đài.

Cùng lúc đó, tại trên đỉnh của khối kiến trúc đổ nát, Đăng Dương từ đầu đến cuối vẫn chưa hề di dời dù là nửa bước chân, đôi mắt sâu thăm như đáy đại dương ẩn trong chiếc mũ trùm đầu tuyết trắng, ngước nhìn lên vệt ánh sáng đỏ chói trên bầu trời, khóe môi hơi nhết lên, nở nụ cười giá lạnh hơn băng

“Không phải ta đã từng nói rồi sao, mối thù trên bờ hồ ngày hôm đó, ta sẽ nhớ kỹ. Ngươi dám gây sự với ta, vậy thì chỉ có con đường chết mà thôi!”

Dứt lời, Đăng Dương cũng không muốn chậm trễ thời gian thêm nữa, hai lòng bàn chân liền lóe lên lôi điện tử sắc, thẳng hướng Tây Bắc mà phóng vút đi như một tia chớp vô hình.

-------*-*-------

P/s: Có ai còn nhớ, Bóng Ma đầu tiên là ai không?
Bình Luận (0)
Comment