Hào Quang Mặt Trời

Chương 247

Trung Thành, khu vực phía Tây Bắc

Trái ngược với dáng vẻ nhuốm bụi thời gian, hoang tàn đổ nát đâu đâu cũng thấy của phế khu Cổ Loa, Vườn Thiên Dược lại như một thế giới hoàn toàn khác biệt, một vùng đất bừng bừng sinh cơ, ngập tràn sức sống.

Tại nơi đây, đại thụ to lớn mọc thành từng hàng vươn thẳng trời cao, khắp cả không gian là một màu xanh trải dài bất tận, hoa thơm cỏ mát, muôn sắc tranh phong, tựa như một bức tranh thiên nhiên vô cùng sống động, bình yên và xinh đẹp không gì tả nổi.

Không dừng lại ở đó, chính bản thân Vườn Thiên Dược còn là một kho tàng linh dược khổng lồ, chứa đựng bên trong vô lượng trân hoa dị thảo hiếm có khó tìm, mỗi một loại trong đó, đều thuộc dạng ngàn năm có một, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, nói rằng ‘giá trị liên thành’ là còn khiên tốn.

Chỉ là, ẩn đằng sau dáng vẻ xinh đẹp cùng lượng tài bảo ngợp trời đó lại là một sự chết chóc phi thường tàn khốc, bởi khắp mọi nơi trong khu rừng này, trên những tán lá rậm rạp xanh um, dưới những nhành hoa hương sắc lộng lẫy, trong những hốc cây mục rữa đổ nát, đâu đâu cũng có vô số độc trùng cực độc sinh sống.

Những con độc trùng này, mặc dù kích thước to nhỏ khác nhau, hình dáng cũng không con nào giống con nào, tuy nhiên tất cả bọn chúng đều có một điểm chung duy nhất, đó chính là sở hữu trong người những loại độc tố chết người, chỉ cần bị bọn chúng đốt cho vài phát, vậy thì xác định chôn thây trong rừng, vô phương cứu chữa.

Bất quá, trong mắt đám võ giả, sự nguy hiểm chết người của độc trùng, vẫn là xa xa không thể bì kịp với giá trị khổng lồ của những gốc linh dược hàng ngàn năm tuổi.

Hơn nữa, những loài độc trùng này, dù có độc đến mấy thì cũng chỉ là đám côn trùng vô cùng tầm thường mà thôi, đến cả trình độ Quái Thú bậc 1 còn chưa có đạt đến, nếu như bọn hắn chuẩn bị đầy đủ và hành sự cẩn trọng, sự uy hiếp đến tính mạng cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Và với những lý do như đã nói ở trên, số lượng võ giả tụ tập bên trong Vườn Thiên Dược cũng không hề ít, lên đến bảy tám trăm người, so với khu vực Hồ Thủy Quy cũng chỉ kém hơn một chút mà thôi.

Có điều, so với cảnh tượng đồng tâm hiệp lực ở Hồ Thủy Quy, tình hình tại Vườn Thiên Dược lại cực kỳ hỗn loạn, cứ mỗi ngày trôi qua là lại có thêm một đám võ giả nối đuôi nhau tắt thở, cho dù không bị độc trùng cắn chết thì cũng vì tranh đoạt những gốc linh dược giá trị liên thành mà quay ra đâm chém lẫn nhau vô cùng thảm liệt.

Ngay chính lúc này đây, một tràng chém giết thiên hôn địa ám cũng đang diễn ra trước mắt Đăng Dương.

Hoàn toàn giấu người trong lớp áo choàng lông vũ vô hình, Đăng Dương lẵng lặng đứng trên một cây đại thụ cao cao, hướng ánh mắt nhìn xuống gần trăm võ giả đang hăng máu chém giết bên dưới, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, thầm nói

“Là người của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động! Tại sao bọn hắn lại lựa chọn nơi này để quyết đấu chứ? Không lẽ….”

Sắc mặt Đăng Dương thoáng chốc biến đối, ngay lập tức sử dụng kỹ năng giám định mà quét xuống đám người bên dưới

“Chỉ có vài Võ Tướng trung cấp, không hề có Võ Tướng cao cấp. Vậy thủ lĩnh của hai bên, Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung đâu?”

Đăng Dương tự hỏi một mình, suy đoán nói “Chẳng lẽ hai người đó đã tìm ra tung tính của chìa khóa Thần Dược rồi?”

“Không được, mình phải ngay lập tức đuổi theo, nếu để cho một trong hai người đó đoạt được chìa khóa Thần Dược, vậy thì mình mà muốn cướp lại sẽ khó càng thêm khó”

“Chưa nói đến việc bản thân mình có thể đánh lại Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung hay là không, nội chỉ việc sau lưng hai người đó còn có nguyên một đám đệ tử vài chục người là đủ thấy đau bi rồi!”

“Tốt nhất vẫn là nên nhanh hơn bọn họ một bước, đoạt lấy chiếc chìa khóa Thần Dược kia. Tuy nhiên trước hết, mình phải xác định được vị trí của chìa khóa Thần Dược cái đã”

Xác định được kế hoạch, Đăng Dương liền không do dự nữa, ngay lập tức tung người nhảy xuống khỏi cây đại thụ, sau đó thần không biết quỷ không hay gia nhập vòng chiến.

Tiếp đó, hắn lại lấy tư thế sét đanh bưng tai, trong chớp mắt đã xuất hiện ngay bên người một nữ đệ tử có cảnh giới Võ Sư cao cấp của Phiêu Miễu Động, bàn tay co lại thành hổ trảo, phóng vút ra khỏi áo choàng tuyết trắng, cực nhanh bóp lấy cổ nàng.

“Biết điều thì im lặng một chút, nếu không đừng có trách ta!” Đăng Dương lạnh giọng đe dọa, trong thanh âm không hề che giấu sát khí lăng thiên

Nữ đệ tử Phiêu Miễu Động bổng nhiên lại bị một người mặc áo choàng trắng không biết từ đâu xuất hiện bóp cổ, hơn nữa còn trắng trợn buôn lời đe dọa, tất nhiên không tránh khỏi nộ khí xung thiên, cực kỳ tức giận quát lớn.

“Miêu cẩu ở đâu chui ra, muốn không chế ta, nằm mơ!”



Bản thân nàng là ai chứ, đường đường là đệ tử của Phiêu Miễu Động, làm sao có thể chấp nhận việc bị một tên võ giả tạp nham dễ dàng khống chế cho được. Vậy cho nên, vừa bị Đăng Dương khóa cổ, nàng ta ngay lập tức làm ra hành động phản kháng dữ dội, mạnh mẽ vươn bàn tay trắng nõn bắt lấy cánh tay cứng rắn đang chặng ngang cổ, tay còn lại thì nhắm thẳng vào đầu kẻ địch mà lạnh lùng xuất kiếm với tốc độ cực nhanh.

“Chết đi!”

Thế nhưng rồi, ngay sau khi nữ đệ tử của Phiêu Miễu Động vừa quát lên, sắc mặt nàng đã thoáng cái trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt mở lớn ngập tràn khiếp sợ.

Bởi vì, nàng đã nhận thức được, kẻ mặc áo choàng trắng đang đứng trước mặt nàng đáng sợ đến mức nào, kiếm chiêu của nàng còn chưa kịp xuất ra, yết hầu đã phải chịu một áp lực khủng khiếp, khiến cho nàng gần như tắt thở, trong khi đó, mọi nỗ lực thoát khỏi bàn tay cứng rắn như sắt thép kia đều trở nên vô nghĩa.

Lực đạo ẩn chứa bên trong nó là quá lớn, lớn đến nổi dù chỉ xê dịch một chút thôi, nàng cũng không tài nào làm được, điều đó khiến cho nàng rơi thẳng vào vực sâu tuyệt vọng.

Để có thể giữ lại mạng sống, chỉ có một con đường duy nhất, đó là nàng bắt buộc phải nghe theo mệnh lệnh của Đăng Dương.

“Đừng… xinh đừng giết ta…!” Ánh mắt run rẫy nhìn đến kẻ mặt áo choàng trắng đối diện, nữ đệ tử Phiêu Miễu Động kinh sợ nói

“Từ đầu đã biết điều như thế thì không phải tốt hơn sao?” Đăng Dương nhết môi cười nhạt một tiếng, cánh tay đang bóp cổ nữ đệ tử Phiêu Miếu Động liền ra sức kéo mạnh một cái, đem nàng ôm trọn vào lòng, và rồi sau đó, cả hắn và nàng đột nhiên biết mất.

Cả quá trình bắt cóc từ đầu đến đuôi, chỉ diễn ra trong ba giây ngắn ngủi, nhanh đến nổi khiến cho đám đệ tử đang hăng say chém giết ngay bên cạnh cũng không hề hay biết.

Tại phía sau một gốc đại thụ cách chiến trường khốc liệt không xa, từ trong hư vô, Đăng Dương bổng nhiên xuất hiện như một bóng ma.

Hắn đem nữ đệ tử Phiêu Miễu Động thả ra khỏi người nhưng cánh tay vẫn giữ chặt lấy cổ họng của nàng, âm trầm nói

“Trả lời ta, Thủy Linh Lung đang ở đâu?”

Nữ đệ tử vừa nghe Đăng Dương nhắt đến cái tên Thủy Linh Lung, sắc mặt vốn dĩ đã trắng bệch, nay lại càng trở nên nhợt nhạt hơn, không cần suy nghĩ thì đã điên cuồng lắc đầu. Từ đó có thể thấy, trong suy nghĩ của nàng, Thủy Linh Lung so với Đăng Dương còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.

Tựa như nếu nàng thật sự chỉ điểm cho Đăng Dương tung tính của Thủy Linh Lung, hậu quả của nàng chắc chắn sẽ là cái chết.

Nhìn biểu hiện cực độ hoảng sợ của nữ đệ tử Phiêu Miếu Động, khuôn mặt giấu trong mũ trùm đầu của Đăng Dương thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi rất nhanh, sự ngạc nhiên đã chuyển thành kiên định.

Cánh tay đang khóa chặt yếu hầu của nữ đệ tử Phiêu Miễu Động hơi siết lại một chút, nhất thời khiến cho nàng ta hít thở không thông, Đăng Dương lạnh giọng hỏi

“Không chịu trả lời! Có tin là ta ngay lập tức bẻ cổ ngươi không?”

Hô hấp càng nàng càng khó khăn, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ, chính thức đối mặt với khí tức tử vong, nữ đệ tử Phiêu Miễu Động cuối cùng cũng đã không chịu được nữa, hoàn toàn khuất phục dưới hung uy của Đăng Dương, đôi môi run rẫy, đứt quãng nói

“Ta… ta… nói, xin… đừng… giết ta, ta… nói…”

Nghe vậy, Đăng Dương mới hạ bớt lực đạo nơi tay, một lần nữa để cho nữ đệ tử Phiêu Miễu Động khôi phục hô hấp bình thường, lạnh tanh nói

“Nói nhanh lên, ta không phải là người có nhiều kiên nhẫn đâu!”

Nữ đệ tử Phiêu Miễu Động sau khi ra sức hít vào vài ngụm lương khí thì sắc mặt đã tốt hơn một chút, không dám chậm trễ, lập tức thành thật nói ra tung tích của Thủy Linh Lung

“Thủy Linh Lung sư tỷ chính là đã cùng Nguyệt Yên Lan của Tam Sơn Môn đi trước chúng ta một bước, chạy đến khu vực Tây Nam của Vườn Thiên Dược, tranh giành một món bảo vật đặc biệt vừa mới xuất thế cách đây không lâu”

“Là bảo vật đặc biệt gì, hình dáng của nó như thế nào?” Đăng Dương gặng hỏi

Nữ đệ tử Phiêu Miễu Động biết gì nói nấy, một chút cũng không giám giấu giếm, cẩn thận nói ra

“Bởi vì cấp bậc còn thấp, ta cũng không biết rõ lắm bảo vật đó là cái gì, tuy nhiên có lần nghe Thủy Linh Lung sư tỷ nói qua, hình như là một chiếc chìa khóa nào đó!”

‘Chìa khóa? Quả nhiên mình đoán không sai, hai người Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan đã tìm ra vị trí của chiếc chìa khóa Thần Dược!’

Đăng Dương thầm nghĩ trong lòng, tiếp tục trầm giọng hỏi

“Thế các ngươi có cách nào để xác định được vị trí hiện tại của Thủy Linh Lung hay không?”

“Tốt nhất là đừng có mà lừa ta, hiện tại ở bên ngoài vẫn còn rất nhiều võ giả để ta làm thịt đấy, nếu như để cho ta phát hiện ra được ngươi dám nói láo, vậy thì đừng trách ta độc ác!”

Nữ đệ tử Phiêu Miễu Động vừa nghe vậy thì liền lạnh rung trong lòng, vội vàng móc từ trong người ra một thanh phi tiêu nho nhỏ, có hình dáng giống như một bông sao bảy cánh, cẩn thận đưa lên trước mặt Đăng Dương, rưng rưng nước mắt, nói

“Cách xác định vị trí chính xác của Thủy Linh Lung sư tỷ thì ta không có, tuy nhiên thanh phi tiêu hình bông hoa này chính là ám hiệu dẫn đường đặc trưng của Phiêu Miễu Động chúng ta. Ngài có thể dựa vào nó để mà truy theo còn đường mà Thủy Linh Lung sư tỷ đã đi!”

“Cái phi tiêu này sao? Mong là ngươi đừng có lừa dối ta!” Đăng Dương hừ lạnh một tiếng, đoạt lấy thanh phi tiêu rồi buông nữ đệ tử Phiêu Miễu Động ra.

Sau đó, dưới ánh mắt khiếp hãi cùng không thể tin nổi của nàng, hắn thoáng cái đã biến mất vào hư vô, tựa như hoàn toàn bốc hơi khỏi thiên địa vậy, đến một chút khí tức sót lại cũng không có.

Nếu như không phải yết hầu vẫn còn truyền về đại não từng cơn đau nhức, có lẽ còn nàng tưởng rằng, tất cả mọi chuyện vừa diễn ra chỉ là ảo mộng.

--------*-*--------

Đã có được thông tin cần thiết, Đăng Dương tất nhiên không còn bất kỳ lý do gì để ở lại chốn hỗn loạn đó nữa, ngay lập tức thi triển thân pháp Đạp Lôi đến mức tận cùng, tựa như một bóng ma lao đi vun vút trong Vườn Thiên Dược, trực chỉ theo hướng Tây Nam mà thẳng tiến.

Trên đường đi, đôi mắt hắn luôn luôn hiển hiện hai vòng tròn vàng kim kỳ dị, đảo như rang lạc mà không ngừng quay trái ngó phải, trông trên nhìn dưới, lần theo dấu vết của những chiếc phi tiêu bảy cánh mà Thủy Linh Lung đã để lại, một đường cấp tốc truy đuổi.

Cứ thể, sau khoảng mười lăm phút không ngừng di chuyển với tốc độ cao, tại lúc thu thập đến thanh phi tiêu thứ hai mươi mốt, Đăng Dương cuối cùng cũng đã cảm nhận được một vài dư ba chấn động do chiến đấu ác liệt từ phía xa xa.

“Vẫn còn đang chiến đấu à? Vậy xem ra mình đến kịp lúc rồi!” Đăng Dương thầm nói một tiếng vui mừng, tốc độ dưới chân một chút cũng không chậm, ngược lại càng thêm bạo nổ, lướt nhanh tới vị trí phát ra âm thanh chiến đấu.

Chưa đến nửa phút sau, một trận chiến kinh thiên động địa giữa hai người con gái đã rơi vào mắt Đăng Dương.

Chỉ thấy đứng giữa một vùng cải cối đổ nát hoang tàn trải dài vài trăm mét, hai bóng người, một trắng một đỏ không ngừng xuyên qua xuyên lại, lúc thì tránh né, khi thì đối đầu, đánh ra từng chiêu thức uy mảnh tuyệt luân, hoa lửa cùng đấu khí tung bay ngợp trời

Nguyệt Yên Lan một thân võ phục đỏ rực như lửa, mắt thanh mục tú, môi đỏ tựa son, dáng người trên lồi dưới lõm chuẩn không cần chỉnh, đích thực là một mỹ nhân sắc nước hương trời, nhan sắc một chút cũng không hề kém cạnh Diệp Khắc Linh.

Nếu như nói Diệp Khắc Linh chính là băng lãnh nữ thần, vậy thì Nguyệt Yên Lan chính là nữ vương nóng bỏng, mị hoặc chúng sinh.

Tuy nhiên, ngay lúc này đây, bên trên gương mặt xinh đẹp đến nổi khiến cho bất kỳ người nam nhân nào cũng phải gục ngã kia lại đang quanh quẫn một tầng sát khí vô cùng đậm đặc, mày liễu dương cao, ngay giữ ấn đường còn bốc lên một ngọn kim hỏa như có như không, nhìn qua thập phần hung bạo.

Trên tay nàng, một thanh trưởng thương cũng hừng hực bốc lên hỏa diễm đỏ hồng nóng bỏng, nương theo từng đường thương pháp lô hỏa thuần thành mà liên tục điểm ra với tốc độ cực nhanh, lúc thì đâm, khi thành gạt, tuy cực kỳ ác liệt nhưng cũng thập phần xinh đẹp, khiến cho người ta không thể rời đi ánh nhìn.
Bình Luận (0)
Comment