Hào Quang Mặt Trời

Chương 270

‘Nếu mình nhớ không lầm thì tên này chính là Chu Lam của Phá Thiên Tông’

‘Chỉ là, mới mười mấy ngày không gặp, hắn ta hình như đã biến thành một người hoàn toàn khác, không chỉ thần thái mà cả tu vi võ đạo cũng đã biến đổi nghiên trời lệch đất’

‘Có khi nào là do mình đã giết nữ nhân kia không nhỉ?’

‘Mà thôi, bây giờ cũng không phải là lúc sử dụng tâm trí để suy đoán mấy chuyện này, tình thế nguy hiểm trước mắt mới ra quan trọng nhất!’

Đứng giữa đám đệ tử của hai đại thế lực, từ khi hiện tượng kỳ lạ diễn ra, Đăng Dương đã ngay lập tức sử dụng kỹ năng giám định lên người Chu Lam và tất cả võ giả bị bất động

Đã không giám định thì thôi, một khi giám định rồi, kết quả mà nó đưa ra lại càng khiến cho sắc mặt Đăng Dương âm trầm hơn gấp bội, đen thui không khác gì cục than.

‘Khiển Não Trùng? Thật sự còn có loài vật này trên đời hay sao?’

‘Ngọc Cổ Thanh khốn kiếp, con át chủ bài này của hắn ta quả thật quá độc!’

‘Với thứ sức mạnh này trong tay, cho dù mình có tính toàn bất kỳ kế sách gì, bài trí chu toàn đến đâu đi chăng nữa thì cũng đều trở nên vô dụng. Có cờ mà không có bàn cờ, đánh thế quái mà được đây?’

Điều này, thật ra cũng không thể trách Đăng Dương không cẩn trọng được, nếu trách thì chỉ có thể trách Ngọc Cổ Thanh quá mức nghịch thiên, thế nhưng lại có thể gieo xuống hàng ngàn con Khiển Não Trùng phi thường âm độc mà không một ai hay biết, kể cả đám người có tu vi không tệ như Độc Ma Hạc, Lý Hồn Ân.

Thêm vào đó, việc phòng bị càng khó khăn hơn khi loài Khiển Não Trùng này còn có khả năng ẩn mình cực kỳ mạnh mẽ.

Nên biết, tại giây phút đầu tiên khi mà hai đại liên minh chính thức chạm mặt nhau, Đăng Dương đã vô cùng cẩn thận giám định qua một lượt hơn ngàn con người có mặt ở nơi đây, cho dù vậy, hắn vẫn không thể nào nhận biết được sự có mặt của Khiển Não Trùng trong đầu những người này cho đến khi, Ngọc Cổ Thanh tự mình kích hoạt tất cả bọn chúng qua cái búng tay ‘tử thần’ kia.

Nếu không, hắn đã ra lệnh rút lui từ đời nào rồi chứ còn dám nhấn nhá ở cái hố địa ngục này lâu đến như vậy.

Bất quá, hiện tại mọi sự đã rồi, bởi vì không thể quay ngược thời gian cho nên bắt buộc phải đối diện với sự thật tàn khốc trước mắt và cố gắng hết sức để phá giải nó.

Quyết định như thế, Đăng Dương khẽ hít sâu một hơi nâng cao tinh thân, từ trong đám đông bước ra, tiến đến bên cạnh hai người Nguyệt Yên La và Thủy Linh Lung, chính thức lộ diện trước hàng loạt con mắt sắc lạnh và tò mò của Phá Thiên Tông.

“Ngọc thiếu tông chủ quả nhiên danh xứng kỳ thực, bản lĩnh hơn người, lão phu bái phục!”

“Ngươi chính là người đã cứu mạng và bày mưu tính kế cho hai người hai nữ nhân ngu ngốc kia sao?”

Ngọc Cổ Thanh cười nói, thanh âm tràn đầy hương vị tán dương

“Thần thần bí bí, hồn thuật quỷ dị, y thuật cao minh, mưu lược hơn người, quả là một kỳ nhân hiếm có! Lão tiên sinh, nói thật, ta rất xem trọng khả năng của lão đấy, có muốn đầu quân qua bên này của chúng ta không?”

“Dù sao, Tam Sơn Môn và Phiêu Miếu Động cũng sắp phải bỏ mạng tại nơi này, ta cảm thấy, một người tài hoa như lão, chết theo bọn chúng thì thật quá mức lãng phí”

“Tiền tài, danh vọng, địa vị và thậm chí là mỹ nữ, bất cứ thứ gì lão muốn, ta đều có thể chu cấp toàn bộ!”

“Có hứng thú hay không?”

Nghe từng lời mời gọi vô cùng bùi tai của Ngọc Cổ Thanh, Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung một chút biến đổi sắc mặt cũng là không có, hoàn toàn không hề bận tâm.

Bởi vì hơn ai hết, các nàng tự mình biết rõ, tiêu diệt Phá Thiên Tông không chỉ là khát vọng của các nàng mà còn là ý muốn của lão tiên sinh.

Mà nếu như lão tiên sinh có thật sự chấp nhận đi chăng nữa, vậy thì đó chắc chắn cũng là một mưu đồ gì đó của ngài mà thôi, không hơn không kém.

Đăng Dương khẽ cười nhẹ một tiếng đạm bạc, nhìn thẳng đến đoàn người Ngọc Cổ Thanh xa xa phía trước, lạnh nhạt nói

“Ha ha, đa tạ Ngọc thiếu tông chủ đã xem trọng một lão già gần đất xa trời như lão phu, bất quá, vì đặc thù nghề nghiệp, lão phu bình sinh đã không thích những thứ dính dáng đến chữ độc, đặc biệt là rắn”

“Do vậy, thứ cho lão phu từ chối lời đề nghị này!”

Hắn thẳng thừng gạt bỏ lời mời của Ngọc Cổ Thanh, không phải là vì hắn không muốn lợi dụng điều này để xuất kỳ bất ý, tập kích chớp nhoáng đám người Phá Thiên Tông mà là vì, đến thời điểm này, tất cả mọi âm mưu đã là vô dụng.

Ngọc Cổ Thanh đánh giá hắn cao như thế là bởi vì nhìn trúng khả năng mưu lược của hắn, mà đã biết hắn là một kẻ tinh thông mưu lược, Ngọc Cổ Thanh làm sao lại không mang ý tứ đề phòng cho được? Muốn âm thầm tính kế hoàn toàn là chuyện không thể nào, vậy cho nên không cần vương vấn cái ý nghĩ xa vời này.

Ngọc Cổ Thanh nghe vậy thì tỏ vẻ ngạc nhiên “Oh, là vậy sao?”



“Thế thì tiếc quá nhỉ, thật sự là rất hiếm khi, ta nhìn trúng giá trị của một người nào đó… à, thôi thì đành vậy”

“Lão tiên sinh, lão đã không muốn sống thì ta sẽ thành toàn cho lão”

Nói rồi, Ngọc Cổ Thanh cũng không thèm do dự nữa, vươn ngón tay trỏ, chỉ thẳng về phía trận hình của liên minh Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động, âm lãnh nói

“Giết hết bọn chúng!”

Ừm… ừm… ừm… ngay tức thời, hàng loạt tiếng ậm ừ phát ra từ cuốn họng của hàng ngàn bức tượng sống.

Toàn bộ võ giả bị hóa đá lại một lần nữa khôi phục cử động bình thường, chỉ là, ánh mắt của bọn bọ vẫn cứ trống rỗng như vậy, hoàn toàn không có một chút ánh sáng của ý chí.

Và rồi, tựa như một cơn sóng thần hung bạo, tất cả võ giả có mặt trên quảng trường đều bộc phát toàn bộ tu vi võ đạo của bản thân, sử dụng đến thủ đoạn lợi hại nhất, mạnh mẽ nhất, lao thẳng vào hai đại trận của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động.

Hồi chuông đánh dấu sự bắt đầu của cuộc đại chiến, đã chính thức được gióng lên.

“Đệ tử Tam Sơn Môn nghe lệnh, không được hoảng loạn, kiên định tinh thần, giữ vững vòng phòng hộ của chúng ta!” Nguyệt Yên Lan vung lên thanh trường thương hỏa hồng của mình, bắn ra một chùm hỏa diễm nóng rực, nháy mắt đã thiêu đốt một tên võ giả lao đến trước tiên thành tro bụi, nghiêm giọng quát lớn

“Chúng tỷ muội Phiêu Miếu Động nghe lệnh, không cần để ý đến phòng ngự, toàn lực vận chuyển đại trận, chém giết bất kỳ tên võ giả nào xông đến trong phạm vi năm mươi mét!” Thủy Linh Lung cũng lạnh giọng quát to

Lý Tiểu Kiều đứng giữa Phiêu Miễu Vạn Kiếm Trận, vừa huy động trường kiếm của mình, điều động kiến trận bắn ra một loạt kiếm khí sắc lạnh về phía đám võ giả ùng ùng kéo đến, vừa lanh lảnh cười nói

“Mọi người không cần sợ hãi, khi trước chúng ta bị hàng triệu độc trùng bao vây, bất quá cũng chỉ nguy hiểm đến mức này mà thôi, chỉ cần chúng ta cố gắng cầm cự, lão tiên sinh nhất đinh sẽ tìm ra cách tiêu diệt bọn chúng!”

Câu nói tưởng chừng như vô cùng đơn giản đó của nàng, thế nhưng lại có tác dụng nâng cao sĩ khí đến không ngờ, nhất thời đã ổn định được tâm tình xao động của hành trăm đệ tử, làm vững chắc thêm phòng tuyến phòng thủ.

Ngô Thừa Dực cũng tự tin cười to

“Chỉ là một đám tôm tép mà thôi, cho dù số lượng đông đảo thì đã như thế nào? Cuối cùng vẫn không thể sánh được chúng ta”

“Lão tiên sinh, trăm sự nhờ vào ngài cả đấy!”

Thấy mọi người dù bị áp đảo nhưng vẫn không nhục chí, kiên cường bất khuất chống đỡ, áp lực trong lòng Đăng Dương cũng vơi đi bớt phần nào, đồng thời hai tay cũng không chậm, liên tiếp phóng ra một loạt bùa chú đủ màu đủ loại, công có, thủ có, uy lực kinh thiên

“Hỏa thuật bậc 2 – Đại Hỏa Bạo Cầu!”

“Thủy thuật bậc 2 – Vũ Khúc Băng Châm!”

“Lôi thuật bậc 2 – Đại Lôi Bạo Cầu!”

“Thổ thuật bậc 2 – Sa Lầy!”

“Mộc thuật bậc 2 – Quỷ Đằng Trói Buộc!”

“Kim thuật bậc 2 – Ngũ Đao Phanh Thây!”

“Phong thuật bậc 2 – Bách Điệp Phong Tiễn!”

“Ám thuật bậc 3 – Suy Nhược Quần Thể!”

“Quang thuật bậc 3 – Cường Hóa Tinh Thần!”

Đùng… đùng… đùng… ầm… ầm… oanh long… vun vút!

Hồn thuật từ tay Đăng Dương bắn ra như mưa bom bão đạn, điên cuồng dày xéo cả một mảnh quảng trưởng rộng lớn trong bạo liệt phong sa, trong vòng mười mấy giây thời gian ngắn ngủi, đã thổi tung năm sáu chục tên võ giả vô hồn.

Sức mạnh của Hồn Sư nào phải chuyện đùa!

Có điều, liên tục sử dụng một số lượng lớn Hồn thuật bậc 2, bậc 3 như thế, cho dù với sáu mươi sáu viên Lục Diệp Hồn Tinh trong đầu, Đăng Dương cũng là có chút ăn không tiêu, bắt buộc phải uống vào vài viên Phục Hồn Đan để bổ sung linh hồn lực.

Và rồi sau khi hồi phục lại được một lượng linh hồn lực kha khá, hắn lại tiếp tục đánh ra loạt Hồn Thuật thứ hai, điên cuồng oanh phá bốn phương tám hướng, đánh cho đám võ giả vô hồn kia tan đàn xẻ nghé, chết không kịp ngáp.

“Quao, Hồn Sư… không, lão tiên sinh quả nhiên lợi hại!” Một nữ đệ tử Phiêu Miễu Động nhìn từng nhúm, từng nhúm võ giả gục gã dưới hỏa cầu, băng châm của Đăng Dương, liền không nhịn được kích động trong lòng mà hưng phấn hét to

“Đúng đúng, nếu cứ đà này, không đến mười mấy phút nữa, tất cả bọn chúng đều sẽ bị ngài giết sạch!”

“Lão tiên sinh uy vũ!”

“Lão tiên sinh uy vũ!”

“Lão tiên sinh uy vũ!”

Đứng xa xa phía đối diện, Hoàng Kỳ thấy Đăng Dương đang không ngừng đại triển thần uy, hai hàng lông mày lá liễu đã có chút khó chịu mà cau lại, hỏi

“Ngọc sư huynh, lão già kia… chúng ta có cần lên không?”

Ngọc Cổ Thanh thản nhiên lắc đầu, cười lạnh nói

“Không cần, lão ta cũng không cầm cự được lâu đâu. Hồn Sư đúng là mạnh thật đấy, thế nhưng Hồn Thuật uy lực càng cao, tiêu hao linh hồn lực cũng càng nhiều”

“Nếu ta đoán không lầm, chưa đến một phút nữa, toàn bộ linh hồn lực của lão sẽ cạn khô, đến khi ấy, chúng ta ra tay cũng không muộn”

Đứng sau hai người, Chu Lam chuyên chú nhìn vào thân ảnh khoát áo choàng hắc vũ ở giữa vùng chiến hỗn loạn, ánh mắt âm lãnh chợt xẹt qua một tia sáng kỳ dị, tựa hồ đã nhận ra được điều gì đó, lẩm nhẩm nói

“Ra là ngươi!”



‘Cứ tiếp tục thế này không phải là cách’

Đăng Dương đưa mắt nhìn hết đợt này đến đợt khác võ giả điên cuồng lao xông lên, sắc mặt sau mũ trùm đầu đã có chút khó coi

‘Sự phòng thủ dù hoàn mỹ đến đâu, theo thời gian trôi qua rồi cũng sẽ hiển lộ nhưng điểm sơ hở chết người, trong khi đó, mình cũng không có dư thừa điểm Tích Lũy đến nổi đều đốt hết vào Phục Hồn Đan’

‘Đã như vậy thì không bằng lấy công làm thủ, đánh địch trước bắt vua. Chỉ cần mình giết được Ngọc Cổ Thanh, kẻ nắm giữ Mẫu Trùng, vậy thì tất cả đám Trùng Con kia cũng sẽ chết theo’

‘Làm điều này, quả thực có chút liều lĩnh, thế nhưng với tình thế hiện tại, đó là cách tốt nhất’

Nghĩ là làm, Đăng Dương liền không chút do dự, sử dụng Hồn Thuật truyền âm thông báo cho hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung một tiếng về kế hoạch của mình rồi quát khẽ

“Áo Choàng Lông Ngỗng – Bạch Vũ!”

“Bạch Vũ Vô Hình!”

Theo hai tiếng quát vang lên, tấm áo choàng lông vũ đang bao phủ toàn thân Đăng Dương, chớp mắt đã từ đen tuyền hắc ám biến thành trắng tinh như tuyết.

Lại thêm một cái chớp mắt nữa, dưới hàng loạt ánh mắt khó tin của cả hai bên, Đăng Dương đột ngột biến mất vào hư vô, không khí tức, không hơi thở, tựa như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian này.

Giấu mình trong sự vô hình, Đăng Dương bắt đầu thi triển Địa giai cao cấp thân pháp – Đa Trùng Vạn Lôi Ảnh mà hắn vừa học được cách đây không lâu, mỗi bước lao ra đều để lại một đạo tàn ảnh vô hình, lấy tốc độ nhanh đến cực hạn, chưa đến mười giây thì đã xuất hiện tại sau lưng năm người Ngọc Cổ Thanh.

‘Mình chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi, nhất đinh phải nhất kích tất sát’

Thầm dặn lòng một tiếng, Đăng Dương chậm rãi hít thở một hơi thật sâu, sau lớp ào choàng lông vũ, Bình Minh kiếm đã được hắn tuốt ra khỏi vỏ.

“Cửu Ảnh Kiếm Ý – Ngũ Kiếm Thức!”

Một kiếm xuất ra, Đăng Dương hiện hình, từ trên lưới kiếm tăm tối, năm tia kiếm ý sắc lạnh không gì sánh nổi, phá không bắn thẳng ra với tốc độ nhanh như điện xẹt, chưa đến một hơi thở thì đã lao đến sát lưng Ngọc Cổ Thanh.
Bình Luận (0)
Comment