Hào Quang Mặt Trời

Chương 271

Bổng nhiên không nhìn thấy sự hiện diện của Đăng Dương trong trận chiến hỗn loạn nữa, Hoàng Kỳ bất ngờ thốt lên

“Lão già kia biến mất rồi!”

“Ha ha, tưởng làm màu như thế nào, cuối cùng lại trốn còn nhanh hơn chuột” Huỳnh Phong khinh thường cười nói

Ngọc Vũ Quang nhết mép cười “Trốn cũng đúng thôi, đám võ giả kia hiện tại đã nằm dưới sự khống chế của Ngọc Cổ Thanh sư huynh, hoàn toàn biến thành những con rối chiến đấu không biết đau, không biết sợ, và tất nhiên là cả không màng sống chết”

“Đối đầu với bọn chúng lúc này, phải nói là khó khăn hơn gấp đôi so với trạng thái bình thường. Dù cho người của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động đều vượt trội hơn về mọi mặt, thế nhưng đánh đến cuối cùng, kẻ thất bại vẫn là bọn hắn, không chết toàn quân thì cũng suy tàn kiệt quệ, đối với Phá Thiên Tông chúng ta thì không khác gì cá nằm trên thớt, tùy ý chém giết!”

“Đừng có xem nhẹ lão ta như vậy!” Ngọc Cổ Thanh nhàn nhạt nói, đôi mắt diều hâu hiếm khi lóe lên một chút mờ mịt khó hiểu

“Với Mắt Diều Hâu, loại nhãn thuật giúp ta có được tầm nhìn thấu triệt vào bao quát toàn không gian, cũng không thể nhận biết được lão già đó đã trốn đi từ khi nào và bằng cách nào, tựa như bổng nhiên tan biến vào hư vô vậy, phi thường kỳ quái”

Vừa nghe vậy, Hoàng Kỳ liền giật mình kinh ngạc “Đến của Mắt Diều Hâu của Ngọc sư huynh cũng không nhìn ra được?”

Nên biết, loại nhãn thuật Mắt Diều Hâu này chính là nhãn thuật cường đại nhất của Phá Thiên Tông, mạnh mẽ đến nổi có thể nhìn rõ từng đường gân lá li ti trên ngọn cỏ nhỏ bé ở cuối đường chân trời, cùng với tầm nhìn không điểm chết như là một con diều hâu đang từ trên cao quan sát thế gian, dù là một cử động nhỏ nhất của kẻ địch như run nhẹ ngón tay hay âm thầm nuốt nước bọt cũng không thể nào tránh thoát ánh mắt sắt lẹm này.

Ấy vậy mà Ngọc Cổ Thanh sư huynh vừa nói gì? Huynh ấy nói huynh ấy không thể phát hiện được sự biến mất bất thường của lão già kia? Điều này làm sao có thể chứ?

Trong lúc Hoàng Kỳ còn đang bị vây trong trạng thái khó tin và mãi mê suy nghĩ, Chu Lam đang đứng ngay bên cạnh nàng lại bổng dưng hét lên một tiếng chói tai

“Ngọc sư huynh, coi chừng sau lưng!”

Chỉ thấy, không biết từ khi nào, ngay phía sau Ngọc Cổ Thanh chưa đầy một mét đã xuất hiện năm thanh tiểu kiếm bạch sắc tỏa ra khí tức sắc bén tuyệt luân, lấy tư thế không gì cản nổi, đâm thẳng vào lưng hắn.

Với khoảng cách ngắn ngủn và tốc độ nhanh như điện xẹt, mọi sự nhắc nhở hay nét tránh đều trở nên vô dụng.

Và rồi, cái gì đến nó cũng đến, dưới ánh mắt kinh hoàng của Huỳnh Phong, Ngọc Vũ Quang, Hoàng Kỳ và Chu Lam, năm tia kiếm ý lạnh lẽo đã găm thẳng vào người Ngọc Cổ Thanh.

Thế nhưng…

Keng… keng… keng… keng… keng… năm âm thanh chát chúa như kim loại va chạm với nhau vang lên, kèm theo đó là những tia lửa bắn ra tung tóe từ bộ võ phục rách nát của Ngọc Cổ Thanh, lộ ra bên trong là một lớp áo giáp vảy cá màu tím sáng bóng.

‘Là hộ tâm khải giáp, hơn nữa còn là hộ tâm khải giáp cấp bậc Địa Nguyên Binh đỉnh phong, nếu không thì không thể ngăn chặn Ngũ Kiếm Thức của mình dễ dàng như vậy được?’ Nhìn Ngọc Cổ Thanh đến một chút tổn hao cũng không có sau đòn đánh lén hiểm độc của mình, Đăng Dương kinh ngạc thốt lên trong đầu

“Ngọc sư huynh, huynh không sao chứ?” Mặc dù đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra, Hoàng Kỳ vẫn không nhịn được mà lo lắng hỏi

“Ta không sao, may là nhờ có Long Bì Giáp lấy được từ Thần Khí Trang hộ thể, nếu không thì… khó nói”

Ngọc Cổ Thanh đưa tay sờ vào phần áo giáp lộ ra sau lưng, ánh mắt diều hâu bốc lên sát từng luồng sát khí hung bạo, âm trầm rít ra từng tiếng lạnh lẽo như băng

“Chỉ là thật không ngờ, trong cái phế khu Cổ Loa này, ngoại trừ Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung ra, còn có kẻ đủ tự tin để ám toán ta!”



Cùng lúc đó, Ngọc Vũ Quang và Huỳnh Phong đã đồng thời xông thẳng về phía Đăng Dương trong lớp áo choàng bạch vũ, không có lấy một chút nhân từ nào mà toàn lực xuất ra hai đại sát chiêu mạnh mẽ nhất

“Địa giai trung cấp võ kỹ - Ma Tông Toái Cốt Chưởng!”

“Địa giai trung cấp võ kỹ - Quang Dực Kiếm!”

Một ma chưởng chứa đầy khí tức ăn mòn mãnh liệt cùng với một thanh kiếm ánh sáng mang hình thù như một đôi cánh thiên thần ép sát vào nhau, đồng thời phá không bay ra với tốc độc cực nhanh, nhấn chìm không gian trong khí tức hủy diệt mạnh mẽ và hung bạo, đánh thằng vào người Đăng Dương.

Chỉ có điều, ám chưởng và quang kiếm ‘nhanh’, Đăng Dương còn ‘nhanh hơn’, chỉ thấy ngay trong tích tắc khi hai đại sát chiêu được tung ra, hắn đã lập tức thi triển thân pháp Đa Trùng Vạn Lôi Ảnh, mỗi bước đi đều để lại một tàn ảnh ngưng thực như người thật, nhoáng cái thì đã xuất hiện tại vị trí cách đó ba bốn chục mét, hoàn toàn tránh thoát khỏi phạm vi ảnh hướng của hai đại sát chiêu.

Chỉ nghe ĐÙNG một tiếng thiên băng địa liệt, ám chưởng cùng quang kiếm đánh mạnh xuống mặt đất tạo thành một cái hố cực to trên đại quảng trường, đồng thời cũng xóa sạch phần lớn tàn ảnh được Đăng Dương lưu lại.

Duy chỉ có Đăng Dương cùng với ba tàn ảnh khác, tổng cộng bốn con người mặc áo choàng lông vũ màu trắng giống y như đúc, bời vì đứng ngoài phạm vi ảnh hưởng mà hoàn mỹ vô khuyết.

“Chạy đi đâu!”

Thấy hai đại sát chiêu mạnh mẽ như thế mà vẫn không thể diệt sát được kẻ đánh lén ghê tởm, Ngọc Vũ Quang tức giận gầm thét như một con dã thú, hai chân cuốn quanh hai luồng đấu khí hắc sắc, đạp mạnh mặt đất mà phóng vút người lên, một lần nữa lao thẳng vào Đăng Dương mà điên cuồng xuất quyền

“Địa giai trung cấp võ kỹ - Ma Tông Phá Cốt Quyền!”

Cùng với Ngọc Vũ Quang, Huỳnh Phong cũng không chút chậm trễ, thân ảnh hắn bổng nhiên sáng lên như có hàng ngàn vì sao chiếu rọi, tốc độ trong nháy mắt bổng nhiên bạo tăng, dễ dàng vượt mặt Ngọc Vũ Quang, hai tay nắm lấy một thanh trường thương ánh sáng chói mắt, đâm mạnh vào lồng ngực Đăng Dương

“Địa giai trung cấp võ kỹ - Quang Minh Diệt Ma Thương!”

Tại phía sau, ngoại trừ Ngọc Cổ Thanh, Hoàng Kỳ và Chu Lam đến lúc này cũng đã động thân, người nào người nấy đều bộc phát toàn bộ tu vi Võ Tướng mạnh mẽ của mình, dùng tốc độ nhanh nhất, phóng vút đến vị trí mà bốn thân ảnh Đăng Dương đang đứng.

“Ác tặc ngu dốt từ đâu xuất hiện, lại dám ám toán thiếu tông chủ của Phá Thiên Tông, muốn chết?” Hoàng Kỳ nộ khí xung thiên quát lạnh, trên tay là hai thanh chủy thủ sắc lạnh hàn quang lục sắc, nhìn vào liền biết đã được bôi lên chất độc chết người.

Lao nhanh bên cạnh, Chu Lam bao phủ toàn thân trong một ngọn lửa đen nóng bỏng lạ thường, trầm giọng nói

“Hắn chính là lão già kia! Vừa rồi, lão ta bổng dưng biến mất không phải để trốn chạy mà là muốn âm thầm đánh lén Ngọc Cổ Thanh sư huynh”

“Là lão???”

“Đúng vậy, dù lão đã cố tình thay đổi màu sắc áo choàng, ta vẫn có thể cảm nhận được khí tức Hồn Sư cực kỳ đặc trưng trên người của lão”

“Ha ha, vậy thì càng tốt, thiên đường muôn lối lão không đi, địa ngục một cửa lại thích vào, mưu lược tài hoa ở đâu ra, đây chính đi là tìm chết thì có!”

“Dám mạo phạm đến Ngọc Cổ Thanh sư huynh, lão chết ngàn lần còn chưa hết tội!”

“Giết lão rồi, Phá Thiên Tông và Phiêu Miễu Động cũng coi như xong…”

Những tiếng cười giá lạnh và ác độc không ngừng được cất lên.

Bốn người, bốn Đăng Dương, trùng hợp vừa đủ.



Thế nhưng, đúng lúc này… ngay khi mà những đại chiêu sát chiêu mang uy lực khủng khiếp nhất, sắp sửa giáng xuống đầu Đăng Dương thì…

Boong! Một tiếng chuông vang dội không biết từ đâu phát ra, dội thẳng vào tai của tất cả mọi người có mặt tại nơi đây.

Từ đỉnh của kim tự tháp khổng lồ, một cột ánh sáng chói mắt bổng nhiên phóng thẳng lên trời cao, mà theo đó, một thứ khí tức kỳ lạ bắt đầu lan tỏa trong không gian, thứ khí tức mà Đăng Dương vô cùng quen thuộc, khí tức của những chiếc chìa khóa.

‘Chìa khóa Vô Địch muốn lộ diện rồi sao?’

Đăng Dương thầm nói

‘Vậy là đã có thể chắc chắn một điều, chìa khóa Thần Binh trăm phần trăm là nằm trên người của Ngọc Cổ Thanh’

‘Bởi vì khoảng cách giữa mình và hắn được thu hẹp sau lần tập kích bất thành kia, cho nên những chiếc chìa khóa đã có sự cộng hưởng với nhau. Mà theo lời Thần Rùa từng nói, một khi hai người nắm giữ chìa khóa khác nhau, cùng hội ngộ tại Võ Chiến Đài thì chìa khóa Vô Địch sẽ xuất hiện và trở thành phần thưởng dành cho người chiến thắng cuối cùng’

Chậm lại một chút, Đăng Dương lại đưa mắt nhìn đến trận hỗn chiến thiên hôn địa ám vẫn còn tiếp diễn nơi xa, ánh mắt không ngừng lưu chuyển quang mang chớp động, đầu óc trong thoáng chốc đã vận động như chong chóng, lấy một tốc độ không tưởng, điên cuồng phân tích tình hình hiện tại của bản thân cũng như liên minh Phiêu Miễu Động và Tam Sơn Môn.

‘Với hai đại trận cường đại, Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung ít nhất vẫn có thể cầm cự trong vòng mười lăm phút nữa, trước khi vỡ trận rồi lâm vào thảm chiến’

‘Trong khi đó, mất đi yếu tố bất ngờ, với sức một mình mình mà muốn vượt qua cả bốn tên Võ Tướng trung cấp trước mắt để giết chết Ngọc Cổ Thanh, chính là điều hoàn toàn không thể. Huống chi, trên người hắn còn có cả một kiện hộ tâm khải giáp cấp bậc Địa Nguyên Binh đỉnh phong, khiến cho những chiêu thức công kích tầm thường của mình đều trở nên vô dụng’

‘Với tình thế này, cách giải quyết chỉ có một mà thôi, đó chính là phải ép cho Ngọc Cổ Thanh chấp nhận đình chiến. Và thứ có thể khiến cho hắn thực hiện điều đó, không gì khác ngoài những chiếc chìa khóa quý giá của phế khu Cổ Loa"

"Những chiếc chìa khóa được vô số võ giả đồn đoán là có được sức mạnh mở ra Đại Thiết Môn, khơi thông con đường dẫn đến vùng nội thành bí ẩn, nơi mà bất kỳ ai cũng thèm khát đi vào’

‘Do đó, mình trước hết cứ đoạt lấy chìa khóa Vô Địch cái đã’

"Ba chiếc chìa khóa kia của mình, nếu mà lấy ra, có lẽ Ngọc Cổ Thanh sẽ vì tính đa nghi mà không tin tưởng, thế nhưng chìa khóa Vô Địch lại đang hiện diện ngay trước mắt, hơn nữa còn là xuất thế với phong cách không thể nào ngầu hơn, chui thẳng ra từ đỉnh của kim tự tháp khổng lồ, hắn ta không tin cũng không được"

"Mười lăm phút đánh liền tám trận, đối với mình cũng không phải là chuyện gì quá mức khó khăn!’

‘Một chọi năm, mình có thể không cách nào đánh lại, thế nhưng một chọi một, trong cái phế khu Cổ Loa này, mình chả ngán bố con thằng nào, cho dù có là tên Ngọc Cổ Thanh âm hiểm kia’

Đưa ra quyết định chỉ trong chớp mắt, Đăng Dương chẳng thèm quan tâm đến bốn người Hoàng Kỳ vẫn còn đang điên cuồng xông đến nữa, khóe môi hơi kéo lên một nụ cười châm chọc, hắn khẽ quát

“Áo Choàng Lông Ngỗng – Hắc Vũ!”

“Hắc Vũ Thời Không”

Áo choàng lông vũ bao phủ cả người Đăng Dương một lần nữa từ trắng lại chuyển thành đen, và rồi dưới cái nhìn không thể tin nổi của bốn người Hoàng Kỳ lẫn Ngọc Cổ Thanh, hắn bông dưng biến mất.

-----*-*-----
Bình Luận (0)
Comment