Hào Quang Mặt Trời

Chương 383

“Đ… ĐI… ĐI… ĐI… ĐỊCH… CÓ ĐỊCH… CÓ ĐỊCH TẬP KÍCH… CÓ ĐỊCH TẬP KÍCH!”

Tận mắt chứng kiến Liệt Già đột ngột bị giết trong vô thanh vô thức, sau một giây đứng tim kinh hoàng, tên võ giả đánh xe bắt đầu hoảng loạn gào to, đồng thời rút ra loan đao bên người, điên cuồng khởi động đấu khí, cực nhanh tiến vào tư thế sẵn sàng nghênh chiến.

Thế nhưng, còn không để cho hắn ta kịp chuẩn bị xong thì bổng nhiên…‘phụt’ thanh âm tựa như lưỡi gươm găm vào da thịt vang lên, một vệt sáng tím đen không biết từ đâu xuất hiện, đã lấy tốc độ sét đánh bưng tai, nhanh đến không tưởng, lạnh lùng xuyên thủng qua đỉnh đầu của hắn rồi đâm mạnh xuống mặt đất, để lại sau lưng một lỗ máu to đùng, vươn mùi thịt khét.

Thanh âm báo động vừa dứt, cũng là lúc tên võ giả đánh xe vô lực rơi khỏi thùng xe, ngã bịch xuống đất, nét mặt ướt đẫm nước mưa vẫn giữ nguyên đáng vẻ kinh hoàng không hề lay chuyển.

Quân Sư Liệt Già bổng nhiên ngả ngựa không rõ lý do, một giây sau đó, lại tiếp tục có kẻ ngã xuống. Với cảnh tượng phi thường quỷ dị này, cho dù không có tiếng gào thét nhắc nhở cuối đời kia của tên võ giả đánh xe kia, đám người Thập Lăng Tiêu Cục ngày ngày làm chuyện nguy hiểm tính mạng cũng thừa sức nhận biết… việc gì đang xảy ra.

“Địch tập kích… địch tập kích… mọi người cẩn tha… ọc… ọc…” Một tên võ giả mắt chột có cảnh giới Võ Sư cao cấp căng thẳng hét to, nhưng rồi… lời còn chưa kịp nói hết thì đã ăn ngay một viên đạn kèm theo nhiệt lượng khủng khiếp vào mồm, nhắy mắt đem đầu hắn phân thành hai nửa, chết đến không thể chết hơn.

“Địch ở hướng nào… địch ở hướng nào? Mau tìm, mọi người mau chia ra tìm!” Một tên võ giả khác trẻ tuổi hơn, tu vi võ đạo cũng không sâu, chỉ mới dừng lại ở cảnh giới Võ Giả cao cấp, sau khi tận mắt chứng kiến tên đồng bạn ngay bên cạnh nổ banh đầu mà chết thì lập tức sợ đến run người, vội vội vàng vàng núp vào một bên xe hàng to lớn, ánh mắt giáo giác nhìn khắp bốn phương, vừa ra sức truy tìm vị trí kẻ địch, vừa ra sức hú hét không ngừng.

Bất quá, tiếc cho phản ứng ẩn nấp có phần mau lẹ của hắn, kẻ địch mà hắn đang tìm kiếm nào đâu có ẩn nấp xung quanh mà chính là đang ngự trị trên trời.

Giữa cơn mưa đêm xối xả, Đăng Dương đạp mây mà đứng, áo choàng đen phần phật tung bay, mặt nạ thỏ trắng lúc ẩn lúc hiện trong ánh chớp như ma như quỷ. 

Với đôi mắt thấu triệt vạn vật của Thiên Đạo Chi Nhãn, hắn dễ dàng nhìn xuyên qua màn đêm tăm tối, khóa chặt con mồi bằng khẩu súng lục Tử Ảnh do đích thân hắn chế tạo dựa trên nguyên mẫu FN Five-seven, sau đó thì chỉ đơn giản là lạnh lùng siết cò.

Chịch… thanh âm không thể nghe thấy, ánh lửa không thể nhận ra, viên đạn đoạt mệnh lặng lẽ rời nòng, mang theo sức mạnh của Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Bộc, xuyên phá không gian như một vì sao băng mờ nhạt lướt ngang bầu trời, nhẹ nhàn kết liễu tên võ giả đen đuổi.

‘Phụt’ máu tươi bắn ra tung tóe, bên cạnh xe hàng, tên võ giả trẻ tuổi giờ đây chỉ còn là một cái xác không đầu, phần cơ thể còn toàn vẹn thoáng co giật vài cái vì trái tim trong lồng ngực vẫn chưa kịp ngừng đập, sau đó thì từ từ lệch sang một bên, nương theo thành xe mà ngã nhào xuống đất.

‘Đã là người thứ bốn’

Nhìn từng tên, từng tên thuộc hạ ngã xuống trong vũng máu đỏ tươi, Thập Vạn Trường Xuân giận đỏ cả mắt, cực nhanh tung người xuống ngựa, trường đao nơi tay không ngừng chém trái chặt phải trong màn mưa xối xả, đôi mắt mờ đục quét loạn tứ phương, vừa cảnh giác đề phòng vừa điên tiếc hét lên.

“Mẹ kiếp, đã phát hiện ra vị trí của hắn chưa?” 

Đáp trả lại tiếng gào thét là một tia sáng mờ nhạt đến nổi không thể nhìn thấy, vụt qua không gian, chính xác rơi thẳng vào lồng ngực một tên võ giả đứng cách Thập Vạn Trường Xuân chưa đến vài bước chân, biến hắn thành một cái xác không hồn chỉ trong tích tắc.

“Thập Vạn đại ca, không được rồi, không tìm ra được vị trí của hắn ta, thằng đó núp kĩ quá!” Một tên võ giả cao gầy, có tu vi Võ Sư cao cấp bối rối la to trong khi liên tục di động thân hình, thay đổi vị trí chớp nhoáng với cường độ cao, nhằm tránh bị kẻ địch giấu mặt chọn làm mục tiêu.

Chỉ là, ý nghĩ thì hay nhưng hiện thực lại thực phũ phàn, hành động loi nhoi như con dòi này của hắn, không những không tránh thoát được Thiên Đạo Chi Nhãn của Đăng Dương mà còn cố tình khiến cho hắn nổi bật hơn giữa đám đông hoảng loạn.

Và rồi, cái gì đến, tất nhiên cũng phải đến!

Rầm! Tia sét xét ngang bầu trời

Cùng lúc với tiếng sấm chấn động thương khung, Đăng Dương tiếp tục siết cò trong thầm lặng, Tử Ảnh nhẹ nhàn khai hỏa. 

Tên võ giả cao gầy đang tung tăng chạy nhảy thì tựa như vấp phải một cái gì đó, hung hăng đập thẳng mặt vào một trong ba xe hàng rồi ngã ngửa ra mặt đất, trên người nhiều thêm một cái lổ máu to tròn, bắt đầu từ bả vai rồi kéo dài cho đến tận eo, lục phủ ngũ tạng hoàn toàn hóa thành tro bụi, ào ạt trào ra khỏi cơ thể theo dòng huyết tinh tanh tưởi, chầm chậm nhuộm đỏ cả vũng nước mưa trên mặt đất.

Lại thấy một trong những viên đại tướng đắc lực của mình bỏ mạng, Thập Vạn Trường Xuân cuối cùng chỉ có thể nén xuống cơn tức giận lăng thiên trong lòng mà gằn giọng quát to

“Mẹ kiếp, không cần tìm thằng khốn đó nữa, các anh em mau mau lấy khiên, chúng ta trước tiên dựng vòng phòng thủ rồi tính tiếp!”

“Rõ!”

Nghe cục trưởng đại ca hiệu lệnh, ngoại từ Tham Lang ra, toàn bộ hai mươi sáu tên võ giả còn lại liền tức tốc nhào về phía ba xe hàng cồng kềnh. 

Phụt… phụt… phụt… trên đường di chuyển, máu tươi lại tiếp tục phun trào và ba tên võ giả đã bỏ mạng.

Số còn lại may mắn hơn thì đã thành công tiếp cận xe hàng, sau đó, mỗi người trong bọn hắn đều nhanh tay lấy ra cho mình một tấm khiên chắn kim loại hình tròn, dựa theo những gì đã được huấn luyện sau bao năm chinh chiến mà kết thành một cái mai rùa phi thường kín kẻ chỉ trong chớp mắt.

Tổ hợp khiên chắn hình mai rùa vừa thành cũng là lúc hai người Thập Vạn Trường Xuân và Tham Lang lao tới rồi cực tốc chui vào bên trong y như chuột. 

Có điều, bọn hắn nấp được… không đồng nghĩa với việc bọn hắn an toàn.

Chỉ thấy, sau khi thành công chui vào bên trong khiên chắn hình mai rùa do đám thuộc hạ dựng lên, Thập Vạn Trường Xuân cùng Tham Lang còn chưa kịp thờ phào nhẹ nhõm thì đã có tiếng hét thảm vang lên giữa đám người.

“AAAAAA!” Một tên Võ Sư trung cấp sắc mặt trắng bệch, tay trái cầm tấm khiên chắn đã thủng một lỗ, một phải lại ôm chặt lấy bụng cũng bị thủng một lỗ, cố gắng bịt miệng vết thương không cho máu tươi trào ra ngoài nhưng đều vô dụng, chỉ vài giây sau, hắn đã vô lực ngã bịch xuống đất, ánh mắt trợn tròn không cam lòng

“Mẹ nó, khiên của chúng ta chính là Địa Nguyên Binh – Bích Thiết Thuẫn được đặc chế đấy, làm sao có thể bị xuyên thủng chứ?” 

“Chẳng lẽ nào là Thiên Giai cao cấp võ kỹ?”

“Vậy cũng đồng nghĩa với việc… kẻ địch chính là một cường giả cảnh giới Kình Quân?”

“Con mẹ nó… thực xui xẻo!”

Đám người nhìn đến cái lỗ tròn vo trên chiếc khiên nằm lăng lốc trong vũng máu tươi, thì liền không hẹn mà gặp, nhất thề hít vào một hơi khí lạnh, run rẫy cả người.

Thập Vạn Trường Xuân cũng không ngoại lệ, khi tận mắt chứng kiến cái lổ khủng bố kia, cơn tức giận trong người hắn, chớp mắt đã chuyển thành kinh sợ, nếu kẻ đến là một cường giả cảnh giới Kình Quân thật, vậy thì bọn hắn coi như xong.

Bất quá, nói gì thì nói, Thập Vạn Trường Xuân hắn cũng là kẻ lăn lộn sống chết biết bao nhiêu năm, hiểm nguy nào mà chưa gặp phải? 

Khi vẫn còn không rõ kẻ địch là ai, có sức mạnh như thế nào, hắn sẽ không bao giờ tự hạ thấp mình để rồi bó tay chịu trói, đó hoàn toàn không phải phong cách hành sự của hắn. 

Huống chi, khi nghĩ kỹ lại thì, nếu kẻ địch thật sự là một cường giả cảnh giới Kình Quân, vậy thì hà cớ gì phải lén lén lút lút như thế, trực tiếp lao vào thẳng mặt chém giết sẽ không đơn giản hơn cả trăm lần hay sao?

Nghĩ trong lòng như vậy, gương mặt hình chữ thập vô cùng khó coi của Thập Vạn Trường Xuân mới khôi phục được một chút sắc thái bình thường, mặc dù vậy, hắn vẫn cực kỳ ngưng trọng quát

“Chúng huynh đệ nghe đây, lập tức thi triển trận pháp Mai Rùa Kim Cương!”

“RÕ!” Đám thuộc hạ đồng thanh đáp rồi lập tức dốc sức truyền đấu khí của mình vào trong khiên chắn, nhất thời khiến cho cái mai rùa đen xì trở nên phi thường diễm lệ với vô số quang hoa cửu sắc uống lượn bên trên, không những cực kỳ đẹp mắt mà còn mang lại cho người nhìn một cảm giác vững chải vô song.

Đứng lơ lững giữa không trung, Đăng Dương trông thấy đám người Thập Lăng Tiêu Cục tạo dựng khiên chắn, thi triển trận pháp phòng ngự kiên cố nhưng sắc mặt sau lớp mặt nạ bạch thỏ vẫn cực kỳ bình tĩnh, không cau mày, không khó chịu và thậm chí là còn tươi cười, một nụ cười lạnh còn hơn hàng băng vạn năm

“Muốn chơi phòng thủ với ta? Thật xin lỗi, các ngươi tìm sai người rồi!”

“Thổ Địa, tới phiên ngươi”

Ào… ào… ào

Đăng Dương vừa dứt lời, mặt đất dưới chân đám người Thập Lăng Tiêu Cục đã ầm ầm vận chuyển, tựa như cát lún xa mạc mà kéo tất cả bọn chúng đi vào lòng đất.

“Ơ… sao lại có cát lún ở đây?”

“Anh em chạy mau, không chạy là không còn đường sống đâu” Tham Lang đổ mồ hôi hột hét lên, đồng thời dẫn đầu đoàn người xông thẳng ra ngoài, theo sát phía sau không ai khác chính là Thập Vạn Trường Xuân. 

Hai mươi mấy tên thuộc hạ còn lại, sau khi thấy cục trưởng lẫn phó cục trưởng, hai người có tu vi mạnh nhất Thập Lăng Tiêu Cục đều đã một trước một sau lao ra khỏi hố cát lún thì làm sao dám chần chừ nữa, ngay lập tức, cả đám liền lũ lượt bùng nổ đấu khí dưới chân mà nháo nhào phóng ra tứ phía. Trận pháp Mai Rùa Kim Cương thập phần vững chắc kia cũng vì vậy mà sụp đổ.

Mà thực ra, với mỗi viên đạn đều được ngưng tụ từ Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Bộc, môn võ kỹ có uy lực không hề thua kém bất một môn Thiên giai trung cấp võ kỹ nào, Đăng Dương không cần dùng đến Đại Địa Tinh Linh cũng thừa sức phá hủy cái trận pháp Mai Rùa Kim Cương kia của đám người Thập Lăng Tiêu Cục.

Chỉ là, nếu hắn làm như vậy thì sẽ có chút lãng phí, bởi cái trận pháp Mai Rùa Kim Cương kia, dù không thể nào ngăn được viên đạn nhưng vẫn có thể làm lệch đường đi của nó, từ đó không thể đạt được hiệu quả như hắn mong muốn là ‘một viên một mạng’.

Vì vậy, để thỏa mãn dục vọng của mình, Đăng Dương chỉ có thể… dùng Đại Địa Tinh Linh đánh sập cái trận pháp rắc rối kia trước rồi mới tiếp tục hành sự bằng Tử Ảnh.

“Tên thứ mười một” Đăng Dương lẩm nhẩm trong khi ngón tay liên tục siết cò

Trên mặt đất, lại có thêm một tên võ giả bỏ mạng ngay khi vừa mới thoát khỏi hố cát tử thần.

“Tên thứ mười hai”

“Tên thứ mười ba”

“Tên thứ mười bốn… mười lăm… mười sáu… mười bảy… mười tám”

Trong vòng chưa đến năm giây thời gian, lại tiếp tục có thêm bảy tên võ giả của Thập Lăng Tiêu Cục rơi thẳng vào vòng tay tử thần. Còn Thập Vạn Trường Xuân và Tham Lang, hai kẻ đứng đầu Thập Lăng Tiêu Cục lại chẳng thể làm gì khắc ngoài việc tuyệt vọng trơ mắt đứng nhìn từng tên, từng tên huynh đệ của mình gục ngã.

“Thập Vạn đại ca, nếu cứ ở lại đây, chúng ta chắc chắn sẽ chết!” Tham Lang lúc này đâu còn bộ dáng vì tiền liều mạng như trước, hắn đưa tay vuốt nước mưa trên mặt, để lộ làn da trắng bệch không còn huyết sắc, gian nan nói với Thập Vạn Trường Xuân đang nấp ngay bên cạnh

“Ý ngươi là muốn…” Thập Vạn Trường Xuân khẽ cau mày

Tham Lang cắn răng nói “Không còn các nào khác đâu, tên kia thực sự quá mạnh, vừa là xạ thủ tinh thông ẩn thân ám toán, vừa có thủ đoạn tạo ra cát lún chết người”

“Đối mặt với hắn, đám huynh đệ anh em của chúng ta hoàn toàn không có bất kỳ cửa sống nào. Tuy nhiên, ta và đại ca thì lại khác, hai chúng ta đều đã là Võ Tướng trung cao cấp rồi, nếu dám trả giá hết thảy, có lẽ… sẽ còn một tia hi vọng mong manh” 

Thập Vạn Trường Xuân nghe vậy, thoáng do dự một chút rồi gật mạnh đầu. Hắn vốn dĩ không phải kẻ uy mị, cho nên khi ra quyết định là cực kỳ dứt khoát.

“Được, ta và ngươi cùng rời khỏi đây, trước giữ lại một cái mạng, sau này gặp được Lãnh Chí Tâm của Ngũ Chỉ rồi, ta sẽ nhờ hắn trả thù cho chúng huynh đệ đã mất”

“Tên thứ mười chín”

Chịch…………. “Aaa!”

“Tên thứ hai mươi”

Phụt…………. “…”

Trong khi hai người Thập Vạn Trường Xuân và Tham Lang trao đổi kế hoạch đào tẩu với nhau, lại có thêm hai tên võ giả bỏ mạng dưới họng súng lạnh lẽo của Đăng Dương.

Với tổng cộng hai mươi cái xác, cả mặt đất giờ đây, không khác gì một cái hồ máu đỏ ngầu, ghê rợn.

“Tên thứ hai mươi mô… ừm… hết đạn!”
Bình Luận (0)
Comment