Hào Quang Mặt Trời

Chương 384

Chào mọi người, Tác đã trở lại rồi đây

Năm mới, tuy hết Tết nhưng vẫn còn Xuân, cho nên… 

Mừng xuân Kỷ Hợi, Tác xin chúc toàn bộ đọc giả 

Vạn Sự May Mắn, Phúc Lộc Dồi Dào, Mua May Bán Đắc, Mạnh Khỏe Bình An

- -------*-*--------

Từng là một trong những quân bài tối hậu, thủ đoạn bảo mạng cuối cùng của Đăng Dương, FN Five-seven là một khẩu súng lục, một vũ khí giết người không gớm tay. Nó nhanh… gọn… lẹ và cực kỳ dễ sử dụng, chỉ cần nhắm trúng mục tiêu rồi siết cò, tất cả những việc còn lại… chỉ là chờ đợi con mồi tử vong một cách bất lực dưới đóa huyết hoa.

Nhờ có nó, Đăng Dương đã không biết bao nhiêu lần tìm được đường sống trong chỗ chết, lật ngược ván cờ một cách ngoạn ngục để rồi cuối cùng là giành lấy chiến thắng tuyệt đối về cho mình.

Tuy nhiên, bên cạnh sự bá đạo không tưởng đó của FN Five-seven, nó vẫn có những hạn chế gây ảnh hướng nhất định đến hiệu xuất tạo sát thương. Đó chính là sự mài mòn, độ giật và số lượng đạn trong băng đạn.

Là đứa con ra đời từ nguyên mẫu FN Five-seven, dù đã được Đăng Dương cải tạo gần như toàn bộ từ phần cứng đến nguyên lý hoạt động, Tử Ảnh ít nhiều vẫn phải di truyền những khuyết điểm cố hữu của cha mẹ.

Đầu tiên, hãy nói về sự mài mòn. Nhờ được chế tạo từ những kim loại tốt nhất ở Thần Khí Trang, độ bền của Tử Ảnh là không cần bàn cãi, do đó… khuyết điểm này hoàn toàn bị loại bỏ.

Thứ hai, ‘uy lực càng lớn, độ giật càng cao’. Nhược điểm bất di bất dịch này, dù là ở trên FN Five-seven hay Tử Ảnh thì đều như nhau, có ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ bắn lẫn sự chuẩn xác của từng đường đạn, nhất là khi mỗi viên đạn được bắn ra từ Tử Ảnh đều là một chiêu Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Bộc với uy lực và sức công phá phi thường khủng bố. 

Bất quá, với Thủy Thần Thể cùng với huyết mạch Dòng Máu Lạc Hồng thập phần cường đại, cường độ thể chất lẫn man lực vật lý của Đăng Dương là vô cùng mạnh mẽ, thừa và thậm chí là dư sức bóp nghẹt con thú hoang cuồng loạn nơi tay.

Cuối cùng là ‘số lượng đạn trong băng đạn’. Với việc thay thế cách hoạt động nhờ ‘đạn thuốc súng’ bằng nguyên lý dẫn truyền, lưu trữ và bộc phát đấu khí hay gọi tắt là ‘Đấu Khí Động Lực Học’, Đăng Dương hoàn toàn có thể không cần đến băng đạn mà vẫn có thể bắn Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Bộc, đồng thời không gặp bất cứ một trở ngại nào. Hoặc nói dễ hiểu hơn, Tử Ảnh chính là một công cụ hỗ trợ, giúp cho hắn bắn Lôi Bộc đi một cách chuẩn xác hơn mà thôi.

Thế nhưng, mọi chuyện nào có đơn giản như vậy!

Đúng là hiện nay, với cấp độ 22 của mình, Đăng Dương đã là một Võ Tướng sơ cấp hàng thật giá thật, đặc biệt hơn, lực chiến cơ bản của hắn đã tương đương với cảnh giới Kình Quân Nhất Trọng Thiên, điều đó cũng đồng nghĩa với việc, lượng đấu khí tích trữ trong người có thể cho phép hắn lần lượt tung ra tổng cộng mười mấy chiêu Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Bộc.

Đối với bất kỳ một vị Võ Tướng nào, bao nhiêu đây Lôi Bộc, thứ võ kỹ mang trong mình sức hủy diệt không thua kém bất kỳ một môn Thiên giai trung cấp võ kỹ nào, đều là một cỗ uy hiếp chết người, hơi thở tử vong nên tránh xa ngàn dặm. 

Chỉ là, chừng đó có thật sự là đủ đối với Đăng Dương, kẻ vừa mới xả một lúc hai mươi viên Lôi Bộc một cách không thương tiếc chỉ để giết những tên Võ Giả và Võ Sư yếu ớt kia?

Câu trả lời đã rất rõ ràng… Đương Nhiên Là Không!

Đăng Dương là một kẻ lý trí, bất kỳ hành động của hắn, từ đơn giản cho đến phức tạp, tất cả đều có nguyên do của nó, không dư cũng chẳng thừa.

Mọi người nghĩ cái mục tiêu ‘Một Viên… Một Mạng’ mà hắn đề ra chỉ để cho vui, chỉ giúp hắn thỏa mãn dục vọng thể hiện sức mạnh vượt trội của mình?

Nếu như mọi người thực sự nghĩ như thế, vậy thì thật xin lỗi, cái nhìn của mọi người quá thiển cận.

Cái Đăng Dương muốn ở đây, mục tiêu hắn mà hắn thật sự muốn đạt đến chưa bao giờ là thỏa mãn bản thân ‘một cách vô vị’ như thế cả. 

Điều hắn hướng đến là một dấu hiệu nhận biết, một tờ danh thiếp, một ấn ký tử thần, nói chuẩn xác một chút thì chính là hai chữ ‘Danh Tiếng’… danh tiếng của Sát Thủ.

Kẻ giết người trong chớp mắt, luôn luôn đoạt mạng con mồi chỉ với một chiêu duy nhất, là bóng ma vô ảnh vô tung. 

Kẻ đến không ai biết, kẻ đi không ai hay, chỉ để lại sau lưng một cái xác không đầu.

Kẻ mà sau này, chỉ cần nhắc đến tên thôi, ai ai cũng phải rung, người người đồng loạt sợ, tựa như đang đối diện trực tiếp với tử thần.

Như tên quản lý họ Lý của cứ điểm Liên Minh Sát Thủ ở thành Lưu Châu đã từng nói: 

“Giết người là cả một nghệ thuật mà kẻ giết người chính là nghệ sĩ!”

“Mà đã là nghệ sĩ thì phải có nghệ danh!”

Tiểu Bạch Thỏ… nghệ danh sát thủ, tên gọi được sinh ra từ sự tưởng niệm mà Đăng Dương dành cho ông của mình, hắn muốn một ngày nào đó, cái tên này sẽ vang danh bốn biển, chấn áp tám phương (tứ hải, bát hoang), trở thành bóng ma tử thần khủng khiếp nhất, hung tàn nhất, đáng sợ nhất hiện hữu trong tâm trí của tất cả sinh vật tồn tại trên thế gian này. Hoặc ít nhất, trong khoản thời gian sắp tới, Tiểu Bạch Thỏ sẽ là cái tên chói sáng nhất, một con hắc mã nổi lên như vì tân tú mới của Liên Minh Sát Thủ.

Cảm thấy nghịch lý khi mà một kẻ luôn luôn cầu an ổn, ẩn mình như Đăng Dương lại muốn làm ngọn đèn nổi bậc giữa đám đông?

Lối suy nghĩ của kẻ mạnh và kẻ yếu chưa bao giờ là một đường thẳng, bởi vì vốn dĩ… bọn chúng luôn là hai đường thẳng song song.

Kẻ yếu muốn ẩn mình vì bọn họ biết, nếu bọn họ lộ diện trước những kẻ mạnh, bọn họ sẽ bị đạp bẹp một cách không thương tiếc.

Còn về phần kẻ mạnh, bọn họ không sợ bị đạp bẹp bởi bọn họ vốn đã mạnh và vĩnh viễn truy cầu sức mạnh. Bọn họ luôn hăng hái tham gia những cuộc chiến không cân sức để rồi có thể chiến thắng trong vinh quang hoặc là gục ngã với thất bại. Tuy nhiên, thất bại đối với bọn họ, chưa bao giờ là dấu chấm hết mà chính là bước đệm để bọn họ tiếp tục tiến lên những cấp bậc cao hơn, đạt được những sức mạnh to lớn hơn, để rồi một lần nữa… đương đầu những thử thách mới, khó khăn hơn gấp bội.

Đăng Dương dù luôn biết mình biết ta, khi thì ẩn nhẫn như chuột, lúc thì bạo gan hơn mèo, bất quá cũng không tránh khỏi cái quy luật mạnh yếu này.

Khi còn là một tên Võ Giả nhỏ yếu, mỗi bước đi của hắn đều phải tính toán cẩn thận trước sau rồi mới dám nhất chân. Sau này lên Võ Sư rồi, vẫn tiếp tục khom lưng cuối đầu để tránh xa mọi rắc rối không cần thiết, mưu cầu sự an ổn để bình yên tu luyện. Tất cả là bởi vì, hắn không có chỗ dựa, không có thiên phú, không có đường lui, mọi sự tự thân, mạng nhỏ giữ chặt.

Ngược lại, giờ đây… ngay lúc này… hắn đã có chỗ dựa, hắn đã có thiên phú, hắn đã có đường lui của riêng mình. Tại cái đất Thập Quốc này, đã không còn tồn tại bất cứ thứ gì khiến hắn quá mức e ngại nữa, vậy cho nên, hắn cũng chẳng cần tiếp tục co đầu rút cổ làm gì.

Huống chi, trải qua cuộc hành trình với đủ vị mặn ngọt đắng cay trong Phế Khu Cổ Loa, suy nghĩ và nhận thức về thế giới của hắn đã được khai sáng rất rất nhiều. Từ Ngọc Cổ Thanh, Thủy Linh Lung, Nguyệt Yên Lan, hắn đã tận mắt nhìn thấy được những ‘lợi ích to lớn’ của việc nổi bậc hơn người, trở thành kẻ được người người tôn sùng, ngưỡng mộ, kính trọng, vị trí mà trước kia, hắn chỉ cảm nhận được duy nhất là sự uy hiếp luôn luôn trực chờ mọi lúc mọi người, bởi quá mức chói sáng cũng đồng nghĩa với việc trở thành đích ngắm của tất cả mọi người.

Khi con người ta lớn lên, tâm trí sẽ dần dần thành thục.

Khi võ giả mạnh lên, ý chí sẽ từ từ lột xác như nhồng nhộng hóa bướm.

Còn Đăng Dương, hắn đơn giản chính là ‘Cá Chép hóa Rồng’, dù rằng con Rồng này, hôm nay vẫn chưa thể cất cánh bay vút lên cửu trùng thiên (chín tầng trời) nhưng với những gì hắn đã, đang và sẽ có, thời điểm đó chắc chắn sẽ không còn xa.

Không chỉ dừng lại ở Danh Tiếng Sát Thủ, hắn sẽ tiếp tục bừng cháy tại Tam Sơn Môn, khuấy đảo Đông Hoang, thâu tóm Tây Nguyên, chiếm lĩnh Việt Quốc, đạp trên Thiên Hạ, thống nhất Bát Hoang. (Dã tâm quá lớn!)

(Có điều, hắn thật sự là con người như vậy? Hay chính là huyết mạch Dòng Máu Lạc Hồng cao quý đã biến hắn trở thành như vậy? ĐÓN XEM?)

Trở lại với Tử Ảnh và quy tắc ‘Một Viên… Một Mạng’ của Đăng Dương.

Để hoàn thành mục tiêu vang danh thiên hạ của mình, mười mấy viên đạn Lôi Bộc đối với hắn thực sự là xa xa chưa đủ. Hắn muốn nhiều hơn, nhiều hơn, nhiều hơn nữa, nhiều đến mức hắn có thể bắn thả ga mà không sợ cạn kiệt đấu khí.

Muốn làm được điều đó, Đăng Dương hiện nay chỉ có hai phương pháp… 

Một là liên tục sử dụng Bình Đấu Khí để bổ sung hao hụt, đồng thời kết hợp với Bình Sinh Lực để duy trì khả năng tung chiêu dồn dập mà không tan xương nát thịt. Cách này, nói đơn gian, làm cũng đơn giản, thêm vào đó, hiệu xuất vận hành phải nói là vô cùng tuyệt vời, dĩ nhiên rồi, bởi nó đã được chứng minh một cách không thể rõ ràng hơn trong cuộc chiến với Triệu Đà. 

Bất quá, nói đi cũng phải nỏi vậy, phương pháp này lợi hại như thế… đơn giản vì nó… thuần túy chính là đốt tiền, đốt rất rất rất là nhiều tiền.

Sau khi trở thành chủ nhân mới của tòa thành Cổ Loa sa hoa tráng lệ, Đăng Dương rõ ràng đã không còn là dân nghèo khố rách áo ôm nữa, thế nhưng cái kiểu phá gia chi tử này, hắn vẫn là không muốn đi làm, trừ phi rơi vào trường hợp vạn bất đắt dĩ. 

Thế nên, chúng ta mới có phương pháp thứ hai, nhẹ nhành hơn, đồng thời cũng nhẹ cả túi hơn, gọi là ‘dự trữ đạn’.

Dự trữ đạn, nghĩa đúng như tên, chính là dự trữ Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Bộc trong những băng đạn. 

Hiện tại, mỗi ngày trôi qua của Đăng Dương, bên cạnh những công việc thường nhật như tu luyện hai loại công pháp Khí-Hồn, thu thập tình báo, nhập vai sát thủ thì còn có thêm sản xuất đạn dược.

Sản xuất đạn dược, nói thì nghe có vẻ hay ho đấy nhưng thật ra chỉ là ngưng tụ Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Bộc rồi nhét vào những băng đạn dự trữ mà thôi. Sức chứa mỗi băng là hai mươi viên và phải nhét từng viên một để không tự làm thương tổn kinh mạch chính mình. Dùng hết đấu khí thì tu luyện hồi phục, hồi phục xong rồi thì lại nhét tiếp, không kể ngày đêm, không màn sớm tối, chỉ cần có thời gian rảnh, Đăng Dương liền sử dụng triệt để mà miệt mài nhét đạn, nhét đạn và nhét đạn.

………..

RẦM! Ánh chớp xé tan bầu trời, oanh tạc thiên địa đẫm mưa bằng tiếng nổ vang dội.

Dưới mặt đất, mưa rơi xối xả cũng không thể rửa trôi đi hương vị máu tươi tanh nồng, xác người vươn vải đầy đất, hơi thở tử vong vẫn tràn ngập không gian.

“NẤP VÀO XE, MAU NẤP VÀO XEEEE!” Một tên Võ Giả cao cấp hét la trong hoảng loạn

“KHÔNG, CHẠY, HÃY CHẠY ĐI, CHIA RA MÀ CHẠY!” Một tên Võ Sư sơ cấp bất chấp tất cả chạy xa khỏi ba xe hàng.

“THẬP VẠN ĐẠI CA!!!” Một tên Võ Sư trung cấp lại kiên trì chờ đợi chỉ thị của Thập Vạn Trường Xuân, hay nói đúng hơn, Thập Vạn Trường Xuân chính là cọng cỏ cứu mạng duy nhất mà hắn có thể nắm lấy trong lúc sinh tử tồn vong này.

Tại phía sau một tảng đá gồ ghề, Thập Vạn Trường Xuân nghe đồng bọn kêu gào thảm thiết nhưng lại không mấy quan tâm mà chỉ đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Tham Lang đang ẩn núp bên cạnh

“Tham Lang, nếu đã quyết định thì không được chần chừ, ngươi chuẩn bị tốt chưa?”

“Chỉ chờ hiệu lệnh của đại ca!” Tham Lang không chút do dự gật đầu, sau đó, hắn ta tựa như nhận ra điều gì đó liền vội vàng mở miệng “Thập Vạn đại ca, hình như…” 

Không đợi Tham Lang nói hết, Thập Vạn Trường Xuân đã híp mắt nói thay “Thằng khốn kia đã dừng tay”

“Cơ hội cho chúng ta?” Tham Lang mừng rỡ cười

“ĐI!” Thập Vạn Trường Xuân lại càng mau lẹ hơn, với không một chút suy nghĩ hay chần chừ, tựa như phản xạ tự nhiên được truy rèn qua bao nhiêu năm tháng chém giết, hắn bật dậy như một con mãnh thú điên cuồng, đấu khí toàn thân ầm ầm bạo nổ, hướng về nơi có đá tảng dựng thành từng cụm mà lao người đi như tên bắn. 

Hắn chạy chính là dùng toàn tâm toàn lực để chạy, hắn chạy chính là trốn tránh bàn tay của tử thần, không giữ lại cũng không giấu giếm, chậm một bước… quan tài chờ đợi ở phía sau.

“Hóa Hình Võ Kỹ - Ảnh Lang Cuồng Nộ!”

Thấy Thập Vạn Trường Xuân động thân, Tham Lang tuy chậm một bước nhưng tốc độ cũng không kém, thậm chí, so với thủ lĩnh của mình, hắn ta còn có phần ghê gớm hơn khi thi triển hóa hình võ kỹ biến lớn cơ thể, tứ chi kéo dài, đầu nhọn như chó, răng nanh sắc lạnh, lông mọc toàn thân, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn hóa thành một tên người sói hung tợn khát máu và di chuyển bằng bốn chân y như thú vật.

Hai bóng đen, một trước một sau, một to một nhỏ lao nhanh trong cơn mưa giông nặng hạt, chớp mắt vài cái thì biến mất giữa màn đêm tối tăm mịt mù, bỏ lại sau lưng những ánh mắt đau đớn và tuyệt vọng.

Và rồi đúng vào lúc này, khúc ca tử thần bị ngắt đoạn, một lần nữa lại được nổi lên dưới họng súng đen ngòm của Đăng Dương.

‘Chịch’

“LANG CA… CỨ… cứu… t… a…!” Một tên Võ Sư trung cấp bưng lấy cuống họng ào ạt máu tươi, kiệt lực đuổi theo bóng lưng mờ nhạt của Tham Lang, tiếng nói đứt đoạn mà gục ngã trong vũng máu đỏ lòm.

“Tên thứ hai mươi mốt” Đăng Dương tiếp tục lẩm nhẩm trong khi dõi theo hai con mồi bé nhỏ đang điên cuồng tháo chạy bên dưới, đôi môi bất giác mỉm cười

………….

“Đội trưởng, đằng trước có biến!” Cách vị trí Thập Lăng Tiêu Cục khoảng trên dưới hai km về phía tây, bóng người màu vàng vừa nghi hoặc lại vừa cẩn trọng nói

“Ta cảm nhận được có sự ba động đấu khí mãnh liệt” Tên đội trưởng gật đầu xác nhận, ấn đường giữa hai lông mày nhíu chặt “Chỉ là, tuy đấu khí ba động mãnh liệt là vậy, nhưng thế quái nào lại không có dấu hiệu va chạm giữa những nguồn khí tức với nhau?”

Nghe đội trưởng nói, nét mặt bóng người màu vàng càng khó hiểu hơn “Không có dấu hiệu va chạm khí tức nghĩa là không hề có đánh nhau, chẳng lẻ giữa trời mưa giông bão, sấm sét cuồn cuộn như thế này, bọn chúng lại mở tiệc ăn mừng, bộc phát đấu khí đủ màu sắc cho vui?”

“Dĩ nhiên không có khả năng!” Tên đội trưởng tức khắc lắc đầu, trầm giọng đáp 

“Trong này chắc chắn có điểm kỳ lạ, chúng ra trước không vội xuất đầu lộ diện, cứ âm thầm tiếp cận, quan sát tình hình rồi tính tiếp”

“Được!” Bòng người màu vàng nghiêm nghị gật đầu, sau đó lại băn khoăn hỏi tiếp 

“Chỉ là, bọn Thập Lăng Tiêu Cục đó hiểu hiện kỳ lạ như vậy, có khi nào là có kẻ đã ra tay trước chúng ta hay không, ví dụ như là một tên Hồn Sư với khả năng mê hoặc tâm trí hoặc là một Võ Tướng có nhãn thuật thôi miên cường đại?”

“Cũng có thể” Tên đội trưởng cũng không bác bỏ suy đoán của đồng đội

Bóng người màu vàng nghe vậy thì nghiến răng “Nếu đây là sự thật, vậy thì lần này… chúng ta sợ là đi không công, nhiệm vụ theo đuổi lâu năm chưa thành đã bại”

“Không nhất định” Trái với bộ dạng lo trước lo sau của bóng người màu vàng, tên đội trường ngược lại vẫn giữ nét mặt phi thường bình tĩnh, nói

“Mặc kệ người đến mạnh yếu thế nào, nếu đã nhắm vào Thập Lăng Tiêu Cục thì chắc chắn là có thù có oán với đám lang sói không có tính người đó. Mà Võ Thần Điện chúng ta vốn dĩ chính là những người diệt lang sát sói, thay chính quyền xóa bỏ tội ác khỏi thế gian, thiết nghĩ… hắn ta sẽ nể chúng ta năm phần mà từ từ thương lượng”

“Lại nói, dù cho hắn thích cứng không thích mềm thì Võ Thần Điện cũng không phải loại dễ trêu, cản trở công việc của chúng ta chính là tương đương với tội phản quốc, bị tất cả võ giả Việt quốc truy sát, hứng chịu sự vùi dập của toàn thiên hạ, chỉ cần là kẻ có chút đầu óc… ắt phải buông tay”

“Huống chi, với sức mạnh của ta và ngươi, Cẩn Ngôn, Võ Tướng chưa bao giờ là một nỗi lo ngại cả”

“Nếu hắn ta là cường giả cảnh giới Kình Quân đây?” Bóng người màu vàng tựa như muốn truy cùng hỏi tận

Tên đội trưởng lạnh nhạt đáp “Ngươi nghĩ, với ưu thế tu vi tuyệt đối, sẽ có cường giả Kình Quân nào lại đi chơi cái trò nhàm chán này? Với lại, nên nhớ, đây chỉ là một suy đoán mà thôi, chúng ta vẫn chưa có một chứng cớ xác thực nào cho việc là có người bên ngoài nhúng tay vào cả”

“Còn giờ thì im lặng đi, Thập Lăng Tiêu Cục đã ở trước mắt rồi, đừng để lộ hành tung mà bức dây động rừng”

“Hiểu” Bóng người màu vàng nghiêm nghị đáp lời cuối cùng rồi hoàn toàn ngậm miệng.
Bình Luận (0)
Comment