Hào Quang Mặt Trời

Chương 63

Đột nhiên bị vỗ vai, Đăng Dương giật mình quay người lại thì thấy Phạm Liên Hoa không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng hắn.

“ Thì ra là Phạm tiểu thư, lâu rồi không gặp” Đăng Dương cười nói

Phạm Liên Hoa dẫu môi “ lâu cái gì mà lâu, mới hơn tuần chứ mấy, à mà ngươi còn chưa trả lời ta đó, ngươi đến đây là để rèn luyện thực chiến có phải hay không?”

“ Đúng vậy!” Đăng Dương thành thật gật đầu, sau đó tỏ vẻ bất ngờ hỏi “ Phạm tiểu thư đến đây một mình à, Lôi Bân và Lôi Tấn không đi cùng nàng sao?”

Nghe Đăng Dương nói thế, nét mặt Phạm Liên Hoa đang vui tươi bổng chốc xa xầm lại, giọng điệu có chút bất mãn nói “ ngươi nói bọn hắn à, chắc lúc này còn đang cắm đầu chạy lên, chạy xuống điều tra hung thủ giết chết tên võ giả đêm qua rồi. Dù sao đây cũng là chuyện lớn, nếu điều tra ra hung thủ, Lôi Bân ca ca chắc chắn sẽ đoạt được ngôi vị thiếu tộc trưởng nga”

“Phạm tiểu thư nói chuyện đêm qua à, đang yên đang lành, bổng nhiên một võ giả lại lăn đùng ra chết trong tích tắc đúng là đáng sợ thật.” Đăng Dương thầm than một tiếng, sau đó lại chớp chớp hai mắt, có vẻ khó hiểu hỏi “Uả, sao nhìn mặt tiểu thư hình như không được vui vậy? Không phải Lôi Bân càng sớm lên chức thiếu tộc trưởng, tiểu thư càng nhanh lên chức tộc trưởng phu nhân tương lai sao? Đây là chuyện đáng mừng a!”

Phạm Liên Hoa nghe đến cái danh ‘tộc trưởng phu nhân’ thì liền hừ lạnh, xì mũi khinh thường nói “Ai cần cái danh tộc trưởng phu nhân hão huyền ấy chứ? Chỉ có bọn đàn ông ngu ngốc các ngươi mới suốt ngày chạy theo địa vị mà thôi, ta chẳng cần cái gì hết chỉ cần mỗi ngày Lôi Bân ca ca ở bên cạnh ta là đủ”

Nói rồi, Phạm Liên Hoa bất giác lắc đầu mạnh một cái, quái lạ nhìn Đăng Dương “Mà tại sao ta lại nói cho ngươi những chuyện này nhỉ. Dẹp hết qua một bên, đi, ta với ngươi đi lên đánh một trận giải sầu nào”

Nghe vậy, khóe miệng Đăng Dương liền giật giật “ đánh nhau còn có thể giải sầu?”

Phạm Liên Hoa cười khiêu khích “ dĩ nhiên, thế nào, không dám đánh với ta?”

“Tất nhiên là dám rồi, chúng ta đến lôi đài đằng kia đi, ở đó không có người” Đăng Dương nhún vai mỉm cười.



“Được!”

Sau khi cả hai đã lên lôi đài, Phạm Liên Hoa có chút hưng phấn khởi động chân tay, nhìn Đăng Dương đứng đối diện mà vênh chiếc chằm trắng nõn “ tên nhàn quê, ngươi muốn đấu sao đây, đấu tay không hay là sử dụng binh khí?”

Nghĩ nghĩ chốc lát, Đăng Dương cười đáp “chúng ta hay đấu tay không đi”. Nói rồi Đăng Dương liền tháo trọng kiếm cũng như thiết kiếm để vào một góc lôi đài.

“Lựa chọn đúng đấy, binh khí không có mắt, nếu chiến đấu bằng binh khí, ta sợ sẽ không cẩn thận đánh trọng thương ngươi nha!” Phạm Liên Hoa cũng gật gù cho là có lý, đem trường tiên quấn quanh hông như dải lụa thả xuống đất.

Nhìn điệu bộ chắc chắn nắm chắc chiến thắng trong tay của Phạm Liên Hoa, Đăng Dương cũng chỉ cười cười cho qua “Phạm tiểu thư, nàng chuẩn bị xong chưa?”

Phạm Liên Hoa gật đầu, nét mặt từ từ thu liễm lại, đấu khí mạnh mẽ chảy xuôi trong kinh mạch, tạo thế phòng vệ “Ta tùy thời đều được!”

“Vậy thì còn chờ gì nữa, bắt đầu thôi!”

Đăng Dương cười nói, cơ thể đã bắn lên, lao thẳng vào Phạm Liên Hoa mà tung quyền

“Nhanh quá!” Phạm Liên Hoa chấn kinh bật thốt, thế nhưng tinh thần vẫn tương đối tỉnh táo, cơ thể tựa như một con hồ điệp nhẹ nhàn thối lui về sau, hung hiểm thoát khỏi một quyền của Đăng Dương.

“Không ngờ chỉ mấy ngày không gặp, tốc độ của ngươi lại gia tăng ghê gớm đến như vậy!” Phạm Liên Hoa nhíu mi, tay biến thành chưởng, lòng bàn tay bốc lên hừng hực tử hỏa đánh tới đáp trả

Đối mặt loại lửa màu tím quỷ dị của Phạm Liên Hoa, Đăng Dương không dám có chút khinh thường, đây là loại hỏa diễm mà Luyện Dược Sư chuyên dùng để luyện chế đan dược, sức nóng kinh người của nó, mấy loại hoả diễm bình thường không cách nào so sánh được.

Không thể ngạnh kháng, Đăng Dương đạp mạnh chân xuống đất, bắn người qua một bên tránh đi hỏa chưởng, tiếp tục tung ra một quyền. Lần này không còn là chiêu đấm bình thường nữa mà trên quyền đầu đã có thêm từng tia lôi điện lập lòe xuất hiện, rõ ràng hắn đã sử dụng đến Bạo Lôi Quyền.

Phạm Liên Hoa là cháu gái của một Luyện Dược Sư cao cấp, nội tình vô cùng thâm hậu, không phải mấy cái loại võ giả bình thường ở trấn Hồng Môn có thể so sánh. Đánh với nàng, không được bảo lưu sức lực, nếu không chính là tự tìm ngược

“Tốc độ của ta trước nay vẫn vậy, chỉ là Phạm tiểu thư còn chưa nhận ra đó thôi” Vừa tung quyền, Đăng Dương vừa nói

Lôi quyền mãnh liệt gào thét đánh đến, Phạm Liên Hoa liền ngửi thấy mùi vị nguy hiểm, những tia lôi điện này, dù rằng không thể sánh ngang với tử hỏa của nàng nhưng chắc chắn cũng không kém hơn bao nhiêu, nếu trực tiếp dính phải thì coi như xong.

Phạm Liên Hoa biến ảo thân pháp Hồ Điệp Trường Không, thân hình như một cánh bướm, quỷ mị chao lượn trên lôi đài, nhìn tựa như chậm nhưng lại cực nhanh, nháy mắt một cái đã tránh khỏi tầm đánh của Bạo Lôi Quyền

Dừng lại cách Đăng Dương 5m, Phạm Liên Hoa đập mạnh hai lòng bàn tay trước ngực, cười khanh khách nói “ chẳng trách Lôi Bân ca ca nhất quyết muốn tuyển mộ ngươi vào đội hình chiến đấu với Lôi Vũ, tên nhà quê, trình độ thực chiến của ngươi quả là ghê gớm, sức mạnh thậm chí đã siêu việt những Võ Giả sơ cấp thông thường. Bất quá, bấy nhiêu đây thì còn chưa đủ để chiến thắng bổn tiểu thư đâu, nhận lấy một chiêu của ta, Tử Vân Bạo Hỏa Vũ Trường Không!”

Chỉ thấy ngay tại vị trí hai bàn tay nàng áp vào nhau, một ngọn tử hỏa bổng nhiên bạo nổ bốc lên cao đến 2m có thừa, khiến cho nhiệt độ không khú xung quanh trong nháy mắt gia tăng đến mười mấy độ.

Tử hỏa bạo ngược xuất hiện, chiếu ra ánh sáng tím hồng bao phủ cả một vùng rộng lớn của Sảnh Đấu Trường, kèm theo đó là nhiệt độ tăng cao bất thường lập tức thu hút vô số ánh mắt cũng như sự chú ý của võ giả xung quanh.
Bình Luận (0)
Comment