Hào Quang Mặt Trời

Chương 64

Tất cả trận đấu trong Sảnh Đấu Trường ngay lúc này đều đồng loạt dừng lại, có ánh mắt kinh ngạc, có ánh mắt tò mò và có cả ánh mắt chứa đầy chiến ý, tất cả đều hướng về lôi đài nơi Đăng Dương và Phạm Liên Hoa đang giao đấu.

Trên lôi đài, Phạm Liên Hoa sau khi gọi ra tử họa bạo ngược liền tách hai bàn tay đang áp chặt vào nhau ra rồi chưởng thẳng về phía trước. Mà theo hành động của nàng, từ hỏa bạo ngược liền cuồn cuộn trào ra như một đám hỏa vân tử sắc cực lớn, trong nháy mắt bao phủ cả lôi đài và nuốt trọn Đăng Dương vào bên trong.

Âm thanh thiêu đốt xèo xèo và lộp bộp của hoa lửa lập tức vang vọng cả Sảnh Đấu Trường

“ Trời, đây là võ kỹ gì mà uy lực kinh khủng như thế?”

“ Bà nội nó, đây là đấu khí ngoại phóng a, chính là khả năng đấu khí ngoại phóng mà chỉ Võ Sư mới thi triển được. Ai thông óc giúp ta cái, thế quái nào mà người có cảnh giới Võ Sư lại xuống Sảnh Đấu Trường tầng 5 hành hạ Võ Giả vậy, vị trí của hắn là ở tầng 6 cơ mà?”

“ Không đúng, các ngươi để ý thử xem, đây không phải đấu khí ngoại phóng mà chỉ thuần túy là hỏa diễm… Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, dùng hỏa diễm phóng ra một cơn hỏa vân màu tím, đây chính là kỹ năng khống hỏa độc môn của Phạm lão – Phạm Côn Bằng, chắc chắn là như vậy”

“ Ý ngươi nói Phạm lão chính là vị Luyện Dược Sư cao cấp duy nhất ở trấn Hồng Môn sao? Thế thì tiểu cô nương hồi nãy không lẽ lại là Phạm đại tiểu thư – Phạm Liên Hoa, cháu gái duy nhất của Phạm lão”

“ Chắc là thế rồi, quá kinh khủng, ông nội đã ghê gớm rồi, cháu gái còn mạnh mẽ đến như vậy, xem ra sau này Phạm lão không cần sợ không có người nối nghiệp rồi!”

“ Cũng tội nghiệp cho tên võ giả kia, trúng phải một chiêu này, không bị đốt thành than mới là lạ”

Trên lôi đài, bản thân Phạm Liên Hoa nhìn hỏa diễm cuồng cuộn do chính mình đánh ra mà bản thân cũng dâng lên khiếp đảm, thất thanh hét lớn “ chết cha rồi, lỡ tay mất rồi, nhỡ tên nhà quê bị thiêu chết thì làm sao bây giờ?”



Ông của nàng là Luyện Dược Sư cao cấp đúng là không sai, tiếng nói trong trấn Hồng Môn cũng chính là rất lớn, thế nhưng nếu đem ra so sánh với đại quái vật như Võ Thần Điện thì vẫn là xa xa không bằng, tựa như trời và đất.

Mà nàng lại tự ý giết chết một Võ Giả của Võ Thần Điện ngay trong trụ sở Võ Thần Điện, cái tội này thì cho dù là ông nàng cũng không thể cứu nàng được!

‘Làm sao bây giờ?’ Phạm Liên Hoa trong lòng quấn quýt cùng rối rắm một mảnh hỗn độn.

Nhưng đúng vào lúc này, ngay tại khi mọi người đều nghĩ rằng Đăng Dương đã bị tử hỏa uy lực của Phạm Liên Hoa thiêu đốt đến chết thì bất ngờ, một tiếng rền vang đặc biệt chói tai phát ra từ trong đám hỏa vân.

Sau đó, xoẹt một tiếng, một tia chớp thô to đột nhiên loét lên, xẹt qua không gian cắt hỏa vân ra làm hai nửa.

Từ trong khe hở vừa được khai mở giửa đám hỏa vân mịt mù, Đăng Dương tay nắm lôi kiếm xuất hiện trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người. Hắn ngoại trừ quần áo bên ngoài bị thiêu đốt một chút ra thì hoàn toàn không chịu bất cứ thương tổn gì khác.

Mái tóc tung bay, dáng đứng bễ nghễ, ánh mắt tự tin cùng với nụ cười rạn ngời, Đăng Dương cười khẽ nói “ Phạm tiểu thư, trận này Đăng Dương ta thua rồi”

“ Ngươi thua?” Phạm Liên Hoa chớp chớp đôi mắt mờ mịt, hình như còn chưa tỉnh lại từ trong kinh ngạc.

Mọi việc đối với nàng dường như trôi qua quá nhanh, từ lúc nàng lỡ tay đánh ra Tử Vân Bạo Hỏa Vũ Trường Không đến sự hoảng loạn về hậu quả để lại, sau đó Đăng Dương lại đột ngột từ trong hỏa vân hoàn hảo xuất hiện, hơn nữa lại còn vô cùng bĩnh tĩnh nhận thua nữa chứ? Phạm Liên Hoa cảm thấy, đầu óc của nàng lúc này hình như đã không đủ dùng nữa rồi.

Mà quan trọng hơn, thế quái nào mà tên nhà quê này có thể phá hủy tuyệt kỹ khống hỏa mà ông đã dạy cho nàng chứ?

Không chỉ Phạm Liên Hoa, đám võ giả xung quanh lúc này cũng đang trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên không kém. Trúng phải một chiêu uy lực kinh khủng như thế mà vẫn không bị làm sao, cái tên đang đứng trên lôi đài kia rốt cuộc là quái thai ở phương nào xuất hiện? Tại sao trước giờ vẫn chưa nghe thấy uy danh?

Nhìn biểu hiện ngây ngốc có phần đáng yêu của Phạm Liên Hoa, Đăng Dương bật cười nói “Đương nhiên là ta thua rồi, nàng không thấy tay ta vẫn đang cầm binh khí sao?”

Lúc này, Phạm Liên Hoa mới chú ý đến thanh trọng kiếm màu trắng trên tay Đăng Dương mà gật gù “Đúng vậy nha, ngươi sử dụng binh khí để đấu với ta chính là phạm luật rồi, thua là điều đương nhiên!”

Đăng Dương cười cười rồi đưa mắt quét qua toàn trường, tâm thần chẵng mấy chốc liền tối xầm lại, kèm theo cảm giác rất chi là bất đắc dĩ. Bản thân hắn không muốn biểu lộ quá nhiều, cũng như bày ra thực lực chân chính trước mặt người khác, nhất là khi hắn đang bắt đầu công cuộc trả thù Lôi gia.

Thế hiện quá nhiều tất sẽ bị người ta để ý, mà một khi đã rơi vào tầm mắt của những kẻ khác, nhất là ba đại gia tộc thì kế hoạch trả thù của hắn cũng coi như ngâm nước nóng.

Nói là nói như vậy, nhưng trong hoàn cảnh bị hỏa vân bao vây như lúc trước, nếu hắn mà không dùng Bạch Tuyết Kiếm chém ra Thiên Lôi Nhất Kích thì hắn chắc chắn giờ này cũng bị đốt thành than rồi, hoặc may mắn hơn một chút thì nướng chín như heo quay. Không ra tay là không được.

Biết rằng không thể ở lại Sảnh Đấu Trường thêm một khắc nào nữa, Đăng Dương liền hướng Phạm Liên Hoa nói gấp một tiếng “tạm biệt” đơn giản rồi lập tức rời đi, phong thái tuy rằng vẫn vô cùng thong thả nhưng cước bộ lại nhanh đến không ngờ, chẵng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của tất cả võ giả nơi đây lẫn Phạm Liên Hoa.

Và cũng ngay tại thời khắc này, tâm tình thiếu nữ của Phạm Liên Hoa đã có một chút chuyển biến nho nhỏ cực khó nhận ra, ánh mắt nàng nhìn bóng lưng Đăng Dương đã không còn như trước nữa, bên trong đó có một chút gì đó tò mò và một thứ cảm giác khó tả thành lời.

Nó giống như… giống như, nói sao nhỉ, chắc có lẽ gọi là rung động đi.
Bình Luận (0)
Comment