----------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
----------------------------------
Sân bay Heathrow, London, nước Anh.
" Đi tới Trung Quốc nhớ phải tự chăm sóc bản thân, thế giới phép thuật ở đó không thể so với bên châu Âu, bị quản lí rất nghiêm ngặt." Diana giúp Ann chỉnh sửa cổ áo, cô cũng tùy ý để dì tiếp tục, rất nghiêm túc gật đầu.
" Trong nhà bên đó có điện thoại, tới rồi nhớ trước tiên là gọi điện về báo." Eren đang xách rương hành lí của Ann.
" Dạ, dạ, nhất định mà." Ann thầm thì " Chú, con đã căn dặn Auer rồi, bạn ấy sẽ thường xuyên nhắc người ăn cơm đúng giờ, đừng vì vội vàng làm việc mà quên bữa ăn." Ann lộ ra hàm răng trắng tinh " Đến lúc đó con sẽ gọi về kiểm tra bất chợt đấy."
" Được rồi mà..." Eren cười cười, duỗi tay xoa tóc cô.
Ann đi qua chỗ Hermione, lời cũng không kịp nói, đã ôm lấy nàng, Hermione cũng đồng dạng ôm chầm lấy cô. Ann tựa vào bên tai Hermione nhỏ giọng " Hừ, hiện giờ mình thật hối hận, lúc trước đáng lẽ không nên hứa với cậu, bằng không lúc này có thể hôn một cái rồi."
Mặt Hermione ửng hồng hồng, dỗ dành xoa tấm lưng của Ann, tốc độ rất nhanh nhẹn hôn lén bên sườn mặt của Ann, góc độ rất tốt, hai người lớn không nhìn thấy được.
Ann hài lòng buông nàng ra, đôi mắt cười đến híp lại " Mình sẽ gọi điện cho cậu đấy."
Hermione gật đầu đáp ứng " Một tháng sau gặp."
Fanny cũng dành cho Ann một cái ôm ngắn ngủi, sau khi buông ra thì cười cười nói " Nhớ mang quà về cho tớ !"
" Yên tâm, nhất định sẽ cho cậu một món quà đặc biệt không giống ai cả."
Tuyến radio phát lên thông báo, Ann duỗi tay nhận lấy rương hành lí từ Eren rồi phẩy tay chào tạm biệt đám người, đi theo Magaret ( Lý Thanh, người phụ trách tuyến mậu dịch của gia tộc Roland ở châu Á, thường trú tại Trung Quốc.) bước vào khu vực đăng kí.
Trạm dừng đầu tiên là ở HongKong.
Trải qua gần hơn 12 tiếng đồng hồ, máy bay đáp xuống sân bay Chek Lap Kok của HongKong. Lý Thanh đã chuẩn bị xong xuôi nhân sự tiếp đón và xe đến rước, múi giờ lệch nhau bảy tiếng, đi lúc 8 giờ sáng ở London, tới HongKong thì cũng đã là 3 giờ sáng tính theo giờ Bắc Kinh.
Trụ sở chính của gia tộc Roland ở Trung Quốc chính là HongKong, phòng làm việc là một tòa nhà bốn tầng đặt ở Cửu Long. Tầng trên cùng được cải tạo thành chỗ nghỉ ngơi, một bếp lớn, ba phòng ngủ và hai phòng tiếp khách. Lầu hai là văn phòng và phòng họp, trên lầu ba thì chủ yếu là kho chứa tài liệu tham khảo và hàng hóa tạm thời. Tầng một chủ yếu là sảnh để tiếp đãi khách, còn có một tầng ngầm bên dưới, chứa không ít trân quý phẩm.
Lên tới tầng bốn, Lý Thanh chúc Ann ngủ ngon rồi nhanh chóng rời đi, 12 giờ nằm trên máy bay, Lý Thanh đã trao đổi toàn bộ công việc và hành trình của Ann trong 15 ngày tiếp theo.
Đặt rương hành lí vào trong phòng, Ann đi lấy cái điện thoại ngoài phòng khách gọi điện tới nhà của Eren, báo bình an đơn giản sau đó nói chuyện thêm hai ba câu liền cúp máy. Vừa ngắt, cô đã tiếp tục gọi tới một số điện thoại khác, mà bản thân đã sớm nhớ kĩ trong lòng.
Cơ hồ chỉ vang lên một tiếng liền có người bắt máy.
" Ann ?" Giọng Hermione vang lên.
Ann bất giác mỉm cười, tâm tình trở nên tốt hẳn lên.
" Hì hì, là mình." Ann nói " Mình đã tới HongKong, hiện đang ở trụ sở của gia tộc Roland."
Xoạc một tiếng, cô kéo bức rèm che, ánh đèn neon cùng đèn đường hòa quyện làm một, con phố vắng tanh không có người qua lại.
" Ừm, bên kia thế nào ? Có khác lạ gì so với London không ?" Hermione hỏi.
" Khác biệt hả..." Ann cầm cái điện thoại không dây, đi lại gần cửa sổ " Ánh đèn ban đêm cũng không khác London là mấy, đường phố bảng hiệu đều toàn chữ Trung, nóng hơn London nhiều lắm, lúc vừa mới xuống máy bay mình không nhịn được phải kiếm cái quạt thổi cho bớt nóng, cũng may giờ đã có máy lạnh. Còn những thứ khác thì..." Ann cười nói " Mình nghĩ thêm phải có một chút gì nữa thì khung cảnh mới thật sự là tuyệt vời."
" Có cái gì ?"
" Có cậu."
" Ann..."
Ann có thể tưởng tượng ra, Hermione ở đầu dây bên kia nhất định là đang đỏ mặt " Hehe, lời nói của mình là thật lòng. Nhưng mà không sao cả, về sau nhất định sẽ có cơ hội."
" Được rồi." Hermione cũng đồng ý " Ngày mai cậu liền bắt đầu giúp đỡ, hỗ trợ hả ?"
" Khụ, cái gì mà giúp đỡ, hỗ trợ ? Mình chính là đi làm việc nghiêm túc đó, đầu óc sáng tạo của bạn gái cậu rất có giá trị đấy nhé."
Hermione cười khẽ " Được, là làm việc. Ngày mai có sắp xếp công việc gì không ?"
" Ờm, để mình nghĩ thử." Ann cười nói " Đại khái là có một số việc quan trọng, tỉ như thống kê số liệu, chuẩn bị mở cuộc họp, còn phải xem xét báo cáo tài chính..."
Điện thoại đổi từ tay trái sang tay phải, từ việc đứng tựa vào cửa sổ, Ann lại tới ghế sô pha ngồi, rồi còn đi vào bếp chiên hai trái trứng, đồng hồ treo tường nhích dần dần tới bốn giờ rưỡi, hai người mới chịu ngắt điện thoại, chào tạm biệt rồi chúc câu ngủ ngon.
Sau khi cúp máy, Ann nhìn lại thời gian nói chuyện nãy giờ cũng khϊếp sợ, cô không nghĩ tới nói có mấy câu mà thời gian trôi nhanh tới vậy.
" Ầy, có lẽ phải suy xét tới việc nhờ người thanh toán giúp tiền điện thoại nhà Hermione nhỉ ?" Ann thầm thì, rồi mau chóng vào nhà vệ sinh sửa soạn, chỉnh đồng hồ báo thức rồi lên giường ngủ.
--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---
Ba cái đồng hồ báo thức đồng thời vang lên, Ann nhắm nghiền mắt thò tay từ trong ổ chăn, sờ so4ng cái báo thức trên tủ đầu giường tắt nó đi. Nhưng còn hai cái đồng hồ vẫn không thuận theo ý cô mà vang lên dai đẳng, cầm đũa phép tắt được thêm cái nữa, chỉ còn mỗi cái cuối cùng.
Ann không thèm để ý, trùm chăn che kín mít đầu, cuộn tròn hai vòng, lát sau tiếng reo inh ỏi cũng không còn.
Hài lòng chép chép miệng, ý thức Ann vừa mơ mơ màng màng trở lại, thì tiếng đồng hồ báo thức lại vang lên, lần này ở ở dưới giường.
" Ầy !!!!" Ann lớn tiếng rêи ɾỉ, mắt mở to ra, xốc chăn lên ngồi dậy.
" Được rồi, phải cố gắng phấn đấu !" Ann tự khích lệ bản thân, bước xuống giường, rồi ngồi xổm thò tay vào gầm giường tắt hai cái đồng hồ.
Đi vào trong rửa mặt chỉnh trang, Ann còn thuận tay tắt thêm một cái nữa.
" Quý trước, tăng trưởng chính của mậu dịch là những chỗ này..." Ann chỉ vào vài cột mốc của biểu đồ được vẽ trên tấm giấy da cỡ to " Nhưng tôi nghĩ có thể đào sâu hơn nữa, nhà họ Lý, Trần và Hoàng đều có những đơn đặt hàng tiềm năng, tôi cảm thấy cần tăng mạnh giao tiếp, hơn nữa những năm gần đây, Trung Quốc càng ngày càng mở rộng hơn..."
Mỗi ngày, Ann sẽ theo Lý Thanh đến dự các cuộc họp, khi gặp đối tác thì sẽ quan sát với thân phận một cô bé trợ lí nhỏ, còn đọc thêm rất nhiều tài liệu về tình hình hiện nay của giới phép thuật Trung Quốc, các gia tộc lâu đời và diễn biến kinh tế.
" Hermione, để mình kể cho cậu nghe, mình đi qua phố Thập Phường ở Bắc Kinh, chỗ đó tương tự Hẻm Xéo vậy, có rất nhiều quầy hàng phép thuật bên lề đường, lúc đi dạo mình còn bắt gặp một con khỉ màu tím rịm là thú nuôi của một vị phù thủy nào đó. Định là sẽ đem một con về cho cậu, nhưng loại sinh vật huyền bí này bị cấm xuất khẩu..."
" Bắp cải dại cậu còn nhớ không ? Cái mà trong thư viện tụi mình từng đọc được đó, nhà họ Trần đem loài thực vật này gieo trồng quy mô lớn..."
" Mình có chụp ít ảnh bằng phép thuật, đã nhờ Makling gửi qua cho cậu, không biết nó phải bay mấy ngày mới tới nữa ? Ầy, ầy cái gì chứ ? Có một chủ nhân thích ăn ngon thì vật nuôi cũng thích ăn uống là chuyện rất bình thường mà."
" Lần sau mình sẽ suy xét để bồ câu đưa thư, người ở đây đều làm thế này, mình thử tính tốc độ rồi, có lẽ sẽ nhanh hơn Makling một chút. Những lời này cũng đừng nói cho nó nghe nhá... Ừm đúng rồi, theo «Mậu dịch với các phù thủy quốc tế», bồ câu của Trung Quốc không phải công cụ đưa tin thông dụng... Chuyện này có lẽ phải nghĩ biện pháp khác, dù sao thì buôn bán cũng cần thông qua giao tiếp."
" Mình nghe chú Eren nói, có một tên Giám Ngục tập kích người dân Muggle ở gần khu vực nhà cậu. Tuy là Bộ Phép thuật đã phái Thần Sáng tới nhanh chóng xử lí, nhưng vùng Tây Nam ngoại thành London có rất nhiều phù thủy đã đột ngột mất tích, bọn họ đang rất bận rộn vì chuyện này, bố trí chốt an toàn ở những địa phương khác sẽ giảm thiểu đáng kể. Nếu xem sách xong rồi thì cũng không sao, mình có nhờ Makling mang mười mấy cuốn trong nhà qua cho cậu, hứa với tớ, là phải chú ý an toàn đó !"
Ann mới tới Ấn Độ ba ngày, trị an phép thuật của London lại chuyển biến xấu hơn. Voldemort tuy rằng vẫn chưa đủ mạnh mẽ để đối đầu trực tiếp cùng Bộ, nhưng lén đột kích và tấn công người Muggle đã gia tăng rất nhiều, mọi thứ đều thể hiện rằng, lực lượng của hắn đang tăng lên nhanh chóng.
" Cậu bảo là, mười mấy ngày nghỉ hè cuối cùng muốn đến Hang Sóc ?"
Ban đêm một hôm nọ, Ann gọi điện thoại tới cho Hermione mới được nhận tin tức này.
Phản ứng đầu tiên chính là thở phào nhẹ nhõm, vì cô biết được có Harry ở đó, Bộ đã đẩy mạnh công tác phòng vệ, Hang Sóc hiện nay là một nơi an toàn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mười mấy ngày tới lại không thể gọi điện cho Hermione, cũng không thể liên hệ thông qua lò sưởi chỉ có cú mèo mang thư từ qua lại, vẫn có chút không vui. Sau đó Hermione phải hứa mỗi ngày đều nhớ tới cô, Ann mới có chút hài lòng.
Công việc kinh doanh của gia tộc Roland ở Ấn Độ phải nói là rất phức tạp, trụ sở ở New Delhi có tận 30 phù thủy, nhiều gấp ba lần tại HongKong.
Trải qua hơn trăm năm buôn bán trên thị trường, lợi ích tại đây đã được củng cố bền vững, không cần quá tốn công nhưng ngược lại thì có chút thiếu sức sống. Ngoài việc này, Ann còn phát hiện thêm một vấn đề nhỏ nhặt khác.
Sản nghiệp của gia tộc Roland tại Viễn Đông, thì mậu dịch ở Ấn Độ đã chiếm hơn 80%. Thành thật mà nói thì, Diana có xu hướng phù hợp với chính trị hơn, về mặt kinh doanh thì có chút yếu thế.
Diana thuộc tuýp người khá 'bảo thủ', hiện nay nhân khẩu gia tộc Roland có chút thưa thớt. Các thương nhân làm ăn đều chạy theo lợi ích, gần đây cô nhận thấy có những tín hiệu không khả quan từ Galavasinghe (Người đứng đầu đường dây thương mại châu Á của gia tộc Roland, trụ sở tại Ấn Độ).
Sau khi Galavasinghe đến gặp Ann, mang cô đi đến những tiểu bang nhỏ khắp Ấn Độ vui chơi hết hai ngày. Ann muốn xem xét báo cáo tài chính của gia tộc Roland ở Ấn Độ trong mười năm gần đây, đối phương mất tới tận hai ngày chỉnh sửa mới chịu đưa cho cô.
Thức đêm xem lại các số liệu, nhờ vào trí nhớ lâu bền, cô ước tính mậu dịch, buôn bán ở Ấn Độ lỗ tới tận hơn sáu triệu Galleons.
Điều này làm cho áp lực của Ann càng tăng cao hơn " Đây rõ ràng là trong ngoài thù địch cấu kết lại ! Xem ra, dù là bất cứ ở đâu, có lợi ích thì sẽ có đấu đá."
Vì thế mười ngày cuối cùng ở Ấn Độ, cô điều chỉnh giấc ngủ chỉ còn bốn tiếng một ngày, thời gian còn lại đều mở các cuộc họp, đến ngân hàng Gringotts ở New Delhi điều tra tài chính thu-chi của gia tộc, thông qua kho hàng chính ở New Delhi kiểm tra các cuộc giao dịch, thu thập chính xác dữ liệu hai năm gần đây.
Số liệu thống kê xong, Ann trực tiếp hất đổ ly cà phê trên bàn. Lá gan to này của Galavasinghe làm cô có chút không ngờ tới, chỉ trong năm nay, mà đã nuốt chửng một triệu tám trăm Galleons.
Siết chặt bảng thống kê, Ann ngây ngẩn hồi lâu. Tình hình ở Ấn Độ hiện giờ hoàn toàn lật đổ kế hoạch của Diana, nếu thật sự như ý tưởng trước đây của dì ấy, đem toàn bộ gia tộc Roland chuyển dời về Ấn Độ thì sẽ gặp rắc rối lớn.
Nên hay không nói cho Diana ?
Nhưng điểm mấu chốt là...
Cảm giác bị người mình tin tưởng phản bội, Ann không kiềm được rùng mình.
Phảng phất như trở lại cái đêm ấy, lạnh lẽo tựa như bị một thùng nước đá đổ ụp xuống.
Siết càng chặt tệp báo cáo trong tay, Ann hít thật sâu, cuối cùng vẫn quyết định điều khiển đũa phép đưa sấp giấy da đi vào bên trong lò sưởi.
Vung đũa phép lên, niệm bùa chú, ngọn lửa màu cam trong lò sưởi thiêu cháy phừng phừng, đốt trụi xấp giấy da.
" Quên đi, điếc không sợ súng." Ann tựa vào một bên ghế, xoa xoa thái dương " Phải nghĩ cách đã..."
Ann liếc nhìn đồng hồ, trước mắt phải ngủ cái đã. Ngày mai là 31 tháng 8 rồi, cần trở về nhà. Cũng không cần phải bay một chuyến dài đến thế, cô có thể dùng Khóa Cảng.
Xét cho cùng, gia tộc Roland cũng đã kinh doanh tại Ấn Độ cả trăm năm nay. Bố trí phép thuật so với trụ sở tại HongKong thì chu toàn hơn nhiều, nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, mà Diana đối với thương nghiệp tại Ấn Độ thả lỏng cảnh giác, dù sao thì khả năng một người cũng là có giới hạn, dì ấy lại còn phải bận rộn công việc của Bộ Phép thuật.
Cái gọi là màu đen dưới ánh nến có lẽ là thế này đây, Ann nằm trên giường suy nghĩ tới việc này, cuối cùng nhắm mắt chìm sâu vào giấc ngủ.
---------------------------------------------------------
Một vài lời của Editor:
Cải bắp dại (甘蓝) hay là bắp cải dại đây là một loại cải có thật nguồn gốc ở biến phía nam-tây châu Âu, rất hiếm vì khó cạnh tranh môi trường sống với các loài thực vật khác.
债多不压身: câu cuối có lẽ nhiều bạn không hiểu lắm, đây là một câu không hẳn là thành ngữ nó chỉ được dùng ở Trung Quốc dạo gần đây. Kiểu như là nợ một chút thì sợ, chứ nợ nhiều quá thì có sợ quái gì nữa (VN mình cũng hay nói cái này, nợ ít là con nợ, nợ nhiều thì thành chủ nợ.) Nó không có câu từ rõ ràng lắm, nên mình chọn câu 'Điếc không sợ súng' để thay thế.