[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 147

----------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

----------------------------------

Hẻm Xéo đã thay đổi. Những cửa hàng lộng lẫy sặc sỡ đầy màu sắc trưng bày sách bùa chú, nguyên liệu Độc dược và chảo vạc đã bị khuất tầm nhìn. Khi những áp phích vĩ đại của Bộ Phép thuật giăng che hết mặt tiền của các cửa hàng. Hầu hết những áp phích tím thẫm, âm u này in phiên bản phóng lớn của mấy lời khuyên an ninh trong tờ rơi Bộ Phép thuật đã gửi đi khắp nơi suốt mùa hè. Nhưng cũng có mấy tấm áp phích khác trưng ra những bức ảnh đen trắng cử động được của những Tử thần thực tử được biết là đang đào tẩu.

Bellatrix Lestrange đang nhếch môi cười khinh khỉnh ở mặt tiền một tiệm thuốc gần đó nhất. Một số cửa hàng đã bị đóng ván niêm phong, bao gồm tiệm kem của ông Florean Fortescue. Nhưng mặt khác, một số quầy hàng trông nhếch nhác lại mọc rộ lên dọc theo con đường. Cái quầy gần nhất, được dựng lên ngay bên ngoài nhà sách Flourish và Blotts, phía dưới một tấm vải bạt sọc rằn lem luốc, có một tấm bảng hiệu bằng giấy bồi gài ở phía trước:


Bùa Hộ mạng: chống Người sói, Giám ngục, và Âm binh hiệu quả.

Một phù thủy dáng vẻ lôi thôi, vẻ tiều tụy đang lúc lắc một mớ những biểu tượng bằng bạc xâu thành chuỗi để mời khách qua đường.

Harry, Ron, Hermione, Ginny, vợ chồng Weasley và Hagrid thông qua lối ở quán Cái Vạc Lủng, bước vào con phố.

" Mua một cái cho cô gái nhỏ của bà nhé ?" Lão chào mời bà Weasley khi họ đi ngang, mắt lão liếc đểu nhìn Ginny " Để bảo vệ cái cổ nõn nà của cô bé ?"

" Nếu tôi mà đang thi hành nhiệm vụ..." Ông Weasley trừng mắt giận dữ ngó lão già bán bùa hộ mệnh.

" Ừ, nhưng đừng có đi bắt ai lúc này, anh yêu ạ, chúng ta đang vội." Bà Weasley lo lắng tham khảo một cái danh sách những thứ cần mua sắm " Má nghĩ chúng ta nên đến tiệm của bà Malkin trước tiên, Hermione muốn mua vài tấm áo choàng mới, áo cũ đi học của Ron cũng đã ngắn qua mắt cá nó quá nhiều rồi, và con cũng cần áo mới nữa, Harry à, con cũng lớn nhanh quá... Nào, mọi người, đi thôi..."


" Molly à, mọi người càng kéo đến tiệm của bà Malkin thì chẳng hợp lý chút nào. Tại sao không để ba đứa nó tới đó cùng với bác Hagrid, còn chúng ta thì đi đến tiệm Flourish và Blotts để mua sách cho tất cả tụi nhỏ ?"

" Em không biết." bà Weasley lo lắng nói, rõ ràng là bị giằng co giữa ước muốn mua sắm cho thiệt nhanh với mong muốn bám nhau thành một đoàn " Hagrid, anh nghĩ sao ?"

" Đừng sợ, chị Molly, tụi nó đi với tôi được mà." Bác Hagrid nói một cách nhẹ nhàng, quơ quơ một bàn tay lông lá to bằng cái nắp thùng rác. Bà Weasley có vẻ không được thuyết phục hoàn toàn, nhưng cũng cho phép xẻ đàn, rồi gấp rút đi về phía tiệm Flourish và Blotts cùng chồng và Ginny, trong khi Harry, Ron, Hermione và bác Hagrid đi về phía tiệm Bà Malkin.

Dọc đường đi, rất nhiều người đi đường đều mang vẻ mặt lo âu, phiền muộn như bà Weasley, và không ai dừng chân trò chuyện, những người mua sắm đi cùng nhau thành từng nhóm và bám nhau chặt chẽ, lăm lăm đi lo cho xong công việc của mình. Dường như chẳng có ai đi quanh phố mua sắm một mình.


" Tất cả cùng vô đó thì hơi chật một tí." Bác Hagrid nói, dừng chân bên ngoài tiệm bà Malkin và cúi xuống dòm qua cửa sổ " Bác đứng canh bên ngoài, được không ?"

Thế là Harry, Hermione và Ron cùng nhau đi vô cái tiệm nhỏ. Thoạt nhìn thì thấy có vẻ như tiệm vắng khách, nhưng ngay sau khi cánh cửa tiệm mở ra rồi khép lại sau lưng, họ đã nghe một giọng nói quen thuộc phát ra từ sau một dãy giá treo áo choàng viền màu xanh lục và xanh lơ.

"...Không còn con nít nữa, trong lúc mẹ không nhận ra. Con hoàn toàn đủ khả năng tự đi mua sắm một mình !"

Giọng bà Malkin vang lên " Ấy, cậu bé, mẹ của cậu hoàn toàn đúng đấy, chẳng ai trong chúng ta lại tính chuyện đi lang thang một mình vào thời buổi này nữa, cái đấy thì không liên quan gì đến chuyện còn là con nít..."

" Để ý tới chỗ bà đâm cái kim gài ấy, được không ?"
Một thằng tuổi mới lớn có gương mặt nhọn trắng nhợt nhạt và mái tóc vàng ánh trắng hiện ra đằng sau giá treo áo, nó mặc một bộ áo choàng thanh lịch màu xanh lục sậm lấp lánh kim gài quanh lại và đường viền tay áo. Nó rảo bước đến tấm gương soi và tự ngắm nghía mình.

Chỉ tích tắc sau là nó nhận thấy Harry, Hermione và Ron trong gương, sau lưng nó. Đôi mắt xám của nó híp lại.

" Nếu mẹ thắc mắc cái mùi gì thum thủm, thì ấy là vì một con Máu bùn vừa bước vô tiệm." Draco Malfoy nói.

Harry và Ron trực tiếp rút đũa phép trừng mắt nhìn Malfoy, Hermione đứng ở phía sau hai người bọn họ vừa định tiến lên cản lại thì đã bị một bàn tay ngăn chặn. Giọng tỏ vẻ khinh bỉ " Thành thật mà nói, ta cho rằng bất kì phù thủy nào, xuất thân từ một gia đình được giáo dục đàng hoàng thì sẽ không suốt ngày mở miệng nói mấy lời này. Trừ việc thể hiện kẻ đó thấp hèn thì còn chứng tỏ chẳng có thực lực gì, chỉ mấy đứa ấy mới to mồm cậy mạnh chả có tài cán gì. À, ta quên mất, mấy đứa thằng choai con của Tử thần Thực tử thì biết cái gì là học thức."
" Mày !" Malfoy cũng rút đũa phép ra.

Hermione vui vẻ kêu lên " Ann !" Ron và Harry cũng quay đầu lại, nhìn thấy Ann mặc một bộ trang phục đơn giản ngày thường đứng tựa ở cửa, nở nụ cười mỉm.

" Tôi cho là không cần thiết phải dùng ngôn ngữ như thế." Bà Malkin nói, vội vàng bước ra từ phía sau giá treo quần áo, tay cầm một cuộn thước dây và cây đũa phép " Và tôi cũng không muốn có đũa phép chĩa ra trong tiệm của tôi !"

Narcissa Malfoy thong thả bước ra từ đằng sau giá treo áo. Nhìn qua Ron và Harry, vẻ mặt không thèm che giấu, tràn ngập khinh thường và chán ghét, nhưng khi thấy Ann đồng tử hai co rút lại, bất quá ngay sau đó liền tỏ vẻ lạnh nhạt " Nhìn đám người trong tiệm này kìa Draco. Chúng ta mau đi thôi, đến tiệm Twilfit và Tatting mua những món quần áo chất lượng hơn."

Malfoy đáp lại, rồi tháo cái áo choàng trên người xuống ném ngay chỗ bà Malkin.
Hai người họ nhanh chóng bước ra khỏi cửa hàng, lúc ra cửa Malfoy còn cố ý tông vào người Harry.

Ann cũng không rảnh để ý Harry, Ron và bà Malkin đang nói gì.

Cô vươn tay ôm lấy Hermione, nhỏ giọng bên tai nàng thầm thì " Lâu như vậy không gặp mặt, còn không chủ động ôm, mình rất không vui..."

Hermione nghe thấy cô hờn dỗi thì cười khẽ, rồi ôm lại Ann, chạm nhẹ vào sườn mặt cô " Ann, mình rất nhớ cậu."

Ann lộ ra nụ cười tươi rói " Mình cũng vậy."

Bất quá sau đó mày cô lại nhíu chặt lại, liếc nhìn bên mắt xanh tím của Hermione, trông như thể nàng mới bị đánh vào mắt.

" Sao lại thành thế này ?" Giọng cô lạnh hẳn lại.

Harry và Ron quay đầu ngó sang nhau, Hermione vội kéo ống tay áo của cô " Là do cái kính thiên văn thụi của Fred và George phát minh..."

" Kính thiên văn thụi ?" Ann hơi sửng sốt, sau đó không kiềm được bật cười " À, ý cậu là cái kính mà kề mắt vào quan sát sẽ bật ra một nấm đấm đó hả ? Trên đó thoa một chút bột phấn gì ấy, hèn chi máu bầm không lành..."
" Nói vậy là, cậu cũng có phần ?" Hermione giận dỗi nói.

Ann liền ngưng cười đùa lại, nắm bàn tay của nàng " Đợi tí nữa, mình sẽ tìm hai anh ấy tính sổ, họ có thuốc bôi bảo đảm mười mấy phút sau sẽ giảm hẳn."

Đợi Harry, Ron và Hermione lấy mấy tấm áo choàng mới, cùng đi ra khỏi cửa hàng. Hagrid và Eren đang trò chuyện, nhìn thấy bọn họ đi ra thì vui vẻ hỏi han " Đều mua xong rồi hả ?"

Hermione quay sang cùng Eren chào hỏi.

" Vâng ạ, gần như đủ rồi." Harry trả lời Hagrid, vừa dứt lời thì không lâu sau vợ chồng Weasley và Ginny đã xuất hiện, người nào người nấy đều ôm chồng sách lớn.

" Mọi chuyện ổn cả chứ ?" Bà Weasley lên tiếng " Ồ, chào Eren, Ann."

Eren và Ann cùng mấy người lớn thăm hỏi nhau, biết được lộ trình đoạn kế của Eren cũng giống gia đình họ, bà Weasley có vẻ nhẹ nhõm hơn không ít.
" Được rồi, kế tiếp chúng ta sẽ đến tiệm của Fred và George bên đường, thuận tiện ghé qua nhà thuốc và cửa hàng thú cưng luôn. Đi thôi nào, đứng sát sát lại..."

Đoàn người đi dọc theo làn đường Hẻm Xéo, tìm kiếm cửa tiệm đùa giỡn do Fred và George mở---tiệm Phù thủy Wỉ Wái nhà Weasley, bà Weasley cứ đi được một hai phút thì phải ngó đồng hồ một lần.

" Chúng ta thực tình chẳng còn nhiều thời gian." Bà Weasley nói " Cho nên chỉ tham quan ngắn gọn rồi trở về xe. Chúng ta phải đi sát vào nhau, kia là số chín mươi hai... chín mươi tư..."

" Chà !" Ron đột ngột dừng bước chân lại, kinh ngạc la lên.

Nổi bật lên trong dàn cửa tiệm bị bao bọc bởi đám áp phích chán phèo, cửa hàng của Fred và George đập vô mắt người ta cảnh tượng sống động giống như trình diễn buổi đốt pháo hoa. Khách qua đường vô tình đi ngang đều ngoái đầu nhìn thử, một số người có vẻ bị choáng ngợp đã thực sự dừng bước, ngẩn ngơ. Cửa sổ bày hàng bên trái làm hoa mắt người ta bằng đủ loại sản phẩm cứ bật dậy, nổ ra, lóe sáng, nảy tưng tưng, và gào rú.
Cửa sổ bày hàng bên phải bị che bởi một tấm áp phích khổng lồ, màu tím giống như những tấm áp phích của Bộ Phép thuật, nhưng được làm nổi bật lên những chữ màu vàng chớp nháy:

Tại sao Quý dị lại lo lắng về

Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy?

Quý dị nên lo lắng về

AI-CŨNG-KHÔNG-Ị

Cái cảm giác táo bón đang kìm kẹp đất nước.

Cả đám người bật cười lớn tiếng, trong đó tiếng của Harry và Ron là vang nhất, ngoại trừ bà Weasley và Hermione đang bận há hốc miệng, kinh ngạc nhìn chăm chăm vào tấm áp phích. Bà mấp máy môi lẩm bẩm mấy chữ 'AI-CŨNG-KHÔNG-Ị'. Còn có vài người khá bất mãn với việc Fred và George đem Bộ ra trêu cợt.

" Tụi nó sẽ không bị ám sát trên giường ngủ chứ ?" Bà Weasley nhỏ giọng lí nhí.

" Không đâu ạ..." Ann cất bước vào cửa hàng " Bác Weasley, cửa hàng này không tầm thường như vẻ bề ngoài đâu..." Ann híp mắt nhìn tấm áp phích " Nhưng nếu bác không thích, con sẽ nói với bọn họ..."
Lúc này đây, bà Weasley mới thả lỏng đôi chút cặp lông mày nhíu chặt, chỉ chỉ vào tấm áp phích " Nhất định phải làm cho tụi nó cất cái này vào..."

Đoàn người tiến vào bên trong cửa hàng, hai tầng lầu đều đông nghẹt khách. Mấy thùng hàng chất đống cao đụng tới trần nhà, chỗ nào cũng có người qua lại, một vài kệ hàng chỉ còn lại một hai món đồ linh tinh, thậm chí một hộp trong đó đã bị đè dẹp lép.

Một đám nhóc mười tuổi loi choi hí hửng đứng xem người gỗ nhỏ xíu đang từ từ leo lên cầu thang đến một bộ giá treo cổ, cả hai đều đặt trong một cái hộp có hàng chữ: Người treo cổ xài nhiều lần - Ếm đi kẻo hắn đánh đu !

Người treo cổ là một món đồ chơi tập đánh vần, bộ đồ chơi gồm một giá treo cổ và nhân vật phản diện, nếu người chơi mắc bất kì một lỗi chính tả nào sẽ bị kẻ xấu chém đầu.
Trên kệ hàng đựng đầy những cây đũa phép bịp, những cây rẻ nhất khi vung vẩy chỉ biến thành gà cao su hay cái quần đùi, cây mắc tiền nhất thì nện lên đầu lên cổ những người thiếu cảnh giác, và mấy hộp viết lông ngỗng được bày bán thành ba loại: Tự-bơm-mực, Tự-kiểm-tra-chính-tả, và Trả-lời-thông-minh.

Hermione tò mò đi tới một quầy hàng được trưng bày, Ann cũng theo sát cô.

" Bùa Mơ mộng độc quyền sáng chế..."

Hermione đang đọc thông tin trên nắp một cái hộp có vẽ một bức tranh màu sắc chói lọi về một chàng trẻ tuổi đẹp trai và một cô gái đẹp mê hồn đang đứng trên boong của một chiếc tàu cướp biển.

" Chỉ một câu thần chú đơn giản và 'quí vị' sẽ đi vào ba mươi phút mơ mộng cực kì chân thật, chất lượng tuyệt vời, dễ dàng gắn với một buổi học trung bình ở trường và hầu như khó lộ tẩy (tác dụng phụ bao gồm hồn phi phách tán và nhỏ dãi chút đỉnh), không bán cho người dưới mười sáu tuổi. Cậu xem nè ~" Hermione nhìn qua Ann " Loại bùa chú này thật kì lạ."
Ann không ý kiến gì, nhún vai " Không thể không nói, hai người bọn họ từ lúc ra trường, khả năng sáng tạo tăng cao..."

" Hehe, anh vừa nghe thấy những lời khen rất thực tế !" Một giọng nói sau lưng hai người vang lên, ngay sau đó một tiếng nói khác tiếp lời " Hermione, nếu em quan tâm món đó, thì có thể lấy miễn phí."

Fred và George cười hớn hở đi lại chỗ họ, mặc một bộ áo choàng màu đỏ tươi đối chọi một cách lộng lẫy với mái tóc hung rực rỡ.

" Buổi chiều tốt lành !" Hai người đồng thanh lên tiếng, George hỏi thêm " Hermione, con mắt em bị sao vậy ?"

Ann nhanh hơn nàng một bước, trả lời trước " Đều tại cái kính viễn vọng thụi của mấy anh, mau mau, đưa thuốc bôi ra đây."

Fred và George liếc nhìn nhau, người trước lấy trong túi cái bình đưa ra, người sau đã vội nói " Đúng, đúng, đều là lỗi của tụi anh, lần sau về nhà bọn anh sẽ dọn dẹp sạch mấy món đó."
Ann cầm cái bình nhìn Hermione " Mình giúp cậu bôi nhé ?"

Hermione ngó Ann rồi lại quay sang cặp song sinh, giọng điệu nghiêm túc " Tấm áp phích treo bên ngoài, cùng màu với tờ rơi cảnh báo của Bộ Phép thuật, các anh làm thế là thể hiện sự thiếu tôn trọng với những việc nghiêm túc, cần chú tâm đấy."

Fred và George nhìn nhau không hiểu nổi, họ nghĩ ý tưởng này rất tuyệt vời.

" È hem..." Ann nhanh chóng nói " Không sai, bác gái Weasley cũng rất có ý kiến về vấn đề này. Hai anh tốt nhất là mau gỡ mấy tấm áp phích đó xuống đi." Cô nháy mắt liên tục với họ " Ồ, hình như Harry đang tìm hai anh kìa ?"

Fred và George nhìn thoáng qua phía sau, gật đầu " Chút nữa sẽ gỡ xuống ngay, bọn anh đi trước đây."

Cặp song sinh chen chúc qua đám người đông đúc chạy biến đi.

" Cậu vậy là đang giúp họ qua loa chuyện này." Hermione vạch thẳng mánh nhỏ.
" Hơ, sao có thể chứ." Ann vặn mở cái nắp để chấm một ít chất đặc sệt màu vàng, thoa nhẹ lên vết bầm của Hermione, đợi nàng mở mắt ra thì cười cười nói " Lại nói, cô bạn gái tràn ngập chính nghĩa của mình ơi, hiện tại đang ở ngoài trường học, để bọn họ tự do làm điều họ muốn chẳng có gì là không tốt. Còn nữa.." Ann nắm lấy tay Hermione " Mình không muốn để hai người họ đi theo, chúng ta lên lầu hai xem thử nhé ? Chỗ đó có mấy món còn thú vị hơn..."

Trên lầu hai, Ginny đang ngắm nghía những món nhỏ nhắn trưng bày trong chiếc tủ kính trong suốt. Cả đám con gái háo hức đang xúm xít chung quanh, khúc khích cười có vẻ hứng chí lắm. Ann và Hermione cũng đi tới ngó thử, mới phát hiện có một đống cục cầu bông hồng phấn và tím nhạt lăn lóc qua lại trong tủ kính phát ra tiếng kêu lanh lảnh, rất dễ thương.
Nhìn thấy Ann và Hermione tiến lại gần, cô bé chỉ vào đống đồ hỏi " Mấy chị có biết nó là gì không ?"

Hermione nhìn Ann dò hỏi " Là Puffskein phải không ? Trong sách nói chúng có thể lớn đến tận năm mươi inch và thường có màu trắng...."

" Sách nói không sai..." Ann đáp lời, rồi thò lấy cái găng tay trắng để trên tủ kính. Mở cái nắp tròn trong hộp ra, duỗi tay vào, mấy con vật nhỏ nhắn lập tức bu lại quanh quẩn tay cô.

Mấy nữ sinh xung quanh lên tiếng cảm thán " Tụi nó đáng yêu quá..."

" Nhưng mà đây là Pygmy Puff nhập khẩu từ Pháp." Ann lấy trong hộp hai con đưa cho Hermione và Ginny, cả hai mắt sáng rực lên " Thuộc chi nhỏ của Puffskein, thân thể không dài, nhưng rất được nữ phù thủy ở Pháp yêu thích, nuôi chúng như vật cưng..."

Mấy cô gái ganh tỵ nhìn Pygmy Puff trong tay Hermione và Ginny, trong số đó có một cô bé cao vừa tới eo Ann, nũng nịu nhìn cô " Chị ơi, chị thật xinh đẹp, có thể giúp em lấy một cái không ? Em muốn màu hồng nhạt..."
Ann cười cười, duỗi tay lấy một con màu hồng cho cô bé, Pygmy Puff này còn rất nhỏ, giống như viên kẹo, lăn qua lăn lại trên tay cô bé, chọc em ấy cười khúc khích không dừng được.

Lập tức toàn bộ nữ sinh sôi nổi, vây quanh lấy Ann. Cô phải lớn tiếng gọi Verity (Một nhân viên nữ của cửa tiệm anh em Weasley), mới thoát khỏi vòng vây nữ sinh này.

Hermione đứng bên ngoài đám đông, trêu đùa Pygmy Puff màu tím nhạt lăn qua lộn lại trên lòng bàn tay.

" Ginny đâu ?" Ann đến sát gần hỏi.

" Em ấy đi tìm bác Weasley xin mua Pygmy Puff." Hermione lạnh nhạt nói.

Hermione cúi đầu không thèm nhìn cô, chợt nghĩ tới chuyện vừa rồi, Ann thầm cười lén trong lòng, trên mặt không dám tỏ biểu hiện gì " Ấy, chà chà, mình cảm thấy hình như ai đó đang ghen rồi..."

Hermione ngẩng đầu lên " Mình mới không thèm."

Ann nhanh chóng hôn một cái lên mặt Hermione làm nàng đỏ ửng lên " Chỗ này là..."
Cô ôm lấy Hermione, kề sát vào tai thầm thì " Nhưng hiện tại đâu ai rảnh chú ý tới ~"

Vì né tránh đám đông, Hermione liền đứng ở phía sau kệ hàng lớn, lầu một không ai nhìn lên, mà lầu hai thì đều rộn ràng với đám Pygmy Puff.

" Mà cho dù bọn họ thấy cũng chẳng sao cả." Ann có chút ủy khuất " Nếu không phải nghe lời cậu, mình sẽ tuyên bố cho toàn thế giới biết..."

Vẫn ôm Hermione nhưng có chút buông lỏng, Ann nhìn vào mắt nàng " Mình, Ann Roland Stokes thích cậu. Mình thích cậu, Hermione Granger."

" Có lẽ trước kia mình luôn trốn tránh và kìm nén bản thân làm cho cậu có chút cảm giác không an toàn." Ann nói " Mình hiểu rõ không an toàn là cảm giác thế nào, mình thừa nhận cho đến hiện tại vẫn sợ hãi vì một số chuyện. Nhưng những điều này không thể thay đổi một sự thật rằng, Hermione."
Đôi mắt của Hermione đã ngấn nước mắt.

" Mình thích cậu."

Kề sát gần hơn, Hermione chủ động hôn Ann.Ánh mắt cô hiện lên tia vui mừng, vòng tay ôm Hermione càng siết chặt hơn, quấn lấy nàng hôn một nụ hôn thật sâu.

Thẳng đến khi có tiếng rít vang lên từ trong lồng ngực, hai người mới tách nhau ra. Pygmy Puff màu tím nhạt đổi màu sáng tím thẫm, nhảy lên vai Ann, quơ quào lung tung biểu đạt sự bất mãn.

Hermione nhìn cục cầu bông nhảy nhót lung tung thì bật cười, Ann nghe tiếng cũng cười theo.

Lúc hai người chuẩn bị ra khỏi kệ hàng, thì Hermione kéo Ann lại, đối mặt với cô nói một câu " Ann, mình thích cậu."

" Ừm, mình biết." Ann nở nụ cười tươi rói, như thể sự việc này cực kì đáng để vui vẻ, kiêu ngạo.

Sau đó, hai người nắm tay đi thăm thú mấy món đùa giỡn kì quái trong cửa tiệm, bà Weasley ở lầu một hối hả mới chịu đi xuống.
Trong quán Cái Vạc Lủng, Ann và Eren dùng lò sưởi trở về nhà, còn vợ chồng Weasley cùng đám người dùng xe của Bộ cấp trở về Hang Sóc.

" Ờm, sáng mai gặp, Hermione."

" Sáng mai gặp, Ann."

Bình Luận (0)
Comment