Hầu Phủ Dụ Xuân - Tạo La Bào

Chương 86

Cơn gió nhẹ thổi qua phiến lá, cành hoa, xuyên qua hàng liễu rủ bên tường cung, màn che khá dày trong ngự thư phòng vẫn không hề lay động.

Hoàng đế ngồi phía sau thư án, hơi khép hờ hai mắt, chậm rãi đếm từng viên tràng hạt trong tay, nghe nội giám thấp giọng bẩm báo.

Nội giám nói tóm tắt một lượt, thấy Hoàng Đế không ngước mắt lên nhìn hắn, hắn không nhịn được nói: “Đới Thời Phi cũng thật là quá to gan hỗn xược, bệ hạ người phong hắn là Trấn Quốc Công, gia quyến của tước vị nhất phẩm này đều phải ở lại trong kinh thành. Vậy mà hắn dám không thèm để ý gì mà dẫn theo huyền thê mới cưới kia của hắn chạy tới bắc cảnh! Chuyện này…” Nội giám cân nhắc ngôn từ: “. Chuyện này chẳng phải

là muốn làm phản sao?”

Hoàng Đế lúc này mới mở mắt ra nhìn hắn: “Lời này lại là ai dạy ngươi tới nói với trẫm vậy?”

Nội giám này lập tức quỳ xuống: “Nô tài nếu như có tâm tư khác, sẽ bị thiên lôi… ”

“Được rồi, được rồi.” Hoàng Đế lười biếng nói: “Dọa ngươi chơi thôi, trẫm biết ngươi không ngồi lên thuyền của mấy phu nhân hậu cung kia mà.”

Hắn dừng một chút, lại trào phúng cười nói: “Huyền thê kia của Đới Thời Phi à, hắn làm sao có thể để lại trong kinh thành chứ, gặp nhiều người chẳng phải sẽ bị lộ tẩy sao.”

Nội giám lúc này mới bình ổn lại tinh thần, lau lau mồ hôi trên trán: “Bệ hạ ngài sớm đã biết chuyện này rồi sao?”

“Ngươi nghĩ Đới Thời Phi là tên ngốc sao! Chuyện này của hắn căn bản không giấu được người mà trẫm phái đi.” Hoàng Đế tiếp tục thưởng thức tràng hạt: “Lão nhân gia khi đó thu lại bắc cảnh từ tay hắn, kết quả thì sao, chúng ta đều thấy rồi đó. Bắc cảnh nếu không phải là Đới Thị hắn, người khác căn bản không thể đàn áp được.”

“Nhưng chính vì như thế mới cần đề phòng hắn, lỡ như nuôi hổ gây tai họa…..”

Hoàng Đế khinh thường cười nhạt: “Người của Đới gia à, trên chiến trường quả thật là dũng mãnh như hổ. Nhưng mà cũng đều quá trọng tình nghĩa.

Nam nhân chỉ vì một nữ tử mà hao tổn tâm tư như thế, cả đời này có thể làm ra được chuyện lớn kinh thiên động địa gì chứ? Để hắn dẫn theo tâm can bảo bối của hắn tới bắc cảnh đi, ở nơi bắc cảnh đó, trong kinh thành này có mấy tử đệ thế gia chịu tới đó canh giữ chứ?”

Nội giám lúc này mới dám nói ra thánh ý phỏng đoán: “Tiên đế đè ép hắn, ngược lại người lại phong tước cho hắn, chính là vì muốn hắn cảm ơn. Mà tôn nữ của Đới Thị hắn cũng đang được nuôi dưỡng trong cung chúng ta, cũng không sợ hắn sẽ lật trời…. Nhưng nô tài không hiểu, đứa trẻ đó cũng không phải là huyết mạch của Đới Thị hắn….”

Hoàng Đế thở dài một hơi: “Ngu ngốc, ngươi thật sự cho rằng trẫm dùng một đứa nhỏ để kiềm chế hắn sao? Đới Thời Phi hắn làm phò mã công chúa bao nhiêu năm như thế, trong triều vì kiêng dè hắn, có ai dám kết giao với hắn? Hắn chẳng qua chỉ là cô nhi trọng thần, bây giờ tới bắc cảnh, lại lấy con dâu trước đây, vì muốn che đậy bí mật này, càng khó sẽ xây dựng quan hệ gì với thế gia trong kinh thành. Cả đời này của hắn chỉ có thể thành thật làm nguyên soái bắc cảnh mà thôi.”

Nội giám vội vàng tán đồng: “Vẫn là bệ hạ thánh minh nhìn xa trông rộng!”

Hoàng Đế lườm hắn một cái: “Ngươi cho rằng Đới Thời Phi không nghĩ được những chuyện này sao? Sau này gặp chuyện gì cũng phải dùng não!”

Nội giám trong lòng vẫn còn không phục: “Nhưng mà, ban đầu, sau khi thế tử Trấn Bắc Hầu phủ bị… , người của chúng ta cũng không hề hạ thủ

với Bình An trưởng công chúa, cái chết của trưởng công chúa cũng quá đường đột… Đới Thời Phi cũng quá ngang ngược!”

Hoàng Đế không để ý tới hắn, chỉ hơi nhíu mày.

Nội giám càng to gan tiếp tục nói: “Còn nữa, hắn vậy mà dám đổi trắng thay đen cưới con dâu mình, chuyện này quả thật là lừa dối thế nhân!”

“Lừa dối thế nhân”, bốn chữ này dường như kích thích tới Hoàng Đế, “pa” một tiếng, hắn đập chuỗi ngọc lên trên bàn.

Nội giám lúc này mới tỉnh ngộ: Đều trách mình đố kỵ vì Đới Thời Phi được phong tước, không giữ được mồm. Đới Thời Phi đó cưới con dâu thì coi gì là lừa dối thế nhân chứ, người trước mặt này còn tự tay hại chết cha ruột mình mà!”

Hắn hoang mang vội vàng dập đầu không ngừng, không dám nói thêm một câu nào nữa.

Một lúc lâu sau, Hoàng Đế chỉ hừ một tiếng: “Lời này nếu như còn nói sai lần thứ hai, trẫm sẽ lấy đi thứ mà ngươi chôn ở trong hoa viên đấy, nhớ kỹ chưa?”

Trong y phục của nội giám lúc này đã thấm đẫm mồ hôi, hắn đáp một câu, cúi đầu lui ra hướng cửa.

“Từ từ đã.” Hoàng Đế lại nói: “Mặc dù nói như thế, bên cạnh mấy người nắm giữ binh quyền ở bốn biên giới, đều phải cài người đáng tin cậy vào, không được chậm trễ.”

Nội giám đó lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lui ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment