Hầu Phủ Dụ Xuân - Tạo La Bào

Chương 87

Mùa đông bắc cảnh kéo dài lâu nhất, đã vào tháng hai rồi, rét đầu mùa vừa tới, tuyết vẫn rơi phủ một lớp dày trên đất.

Cây liễu trong kinh thành lúc này chắc cũng đã nảy mầm rồi, Tề Thục Lan vào lúc chập tối đã nghĩ vậy. Có điều chỉ là thất thần trong nháy mắt thôi, bà vú ôm hai đứa nhỏ tới đây, chỉ đợi nàng tới chơi đùa chút rồi lại ôm chúng đi ngủ, nàng vội vàng đón lấy dỗ dành.

Khi mới tới bắc cảnh đương nhiên là không quen rồi. Thanh Thanh mới đầu còn luôn oán trách vì không mua được son thượng phẩm, lau nước mắt náo loạn đòi về lại kinh thành. Sau này gả cho người ta rồi, lại bị nam tử đó dỗ dành vô cùng ngoan ngoãn.

Mấy ngày trước trong cung có chỉ, thánh thượng thương xót tôn nữ Trấn Quốc Công từ nhỏ đã mất đi phụ mẫu, vốn đã được nuôi dưỡng bên cạnh hoàng hậu, lần này sẽ phong làm huyện chủ, vinh hoa tăng thêm một bậc.

Biết được chuyện này, nàng không khỏi cảm thấy may mắn vì Đại Tỷ Nhi thân là nữ nhi. Thánh thượng không dung tha cho thế tử, cũng không thể

dung tha cho con trai thế tử được sống tiếp trên cõi đời này. Đại Tỷ Nhi lớn lên bên cạnh hoàng hậu, sau này nhất định có thể trở thành nữ nhi có tiền đồ, có phong thái.

Quý nữ thế gia trước đây yểu điệu thướt tha, bây giờ đã học được cách cưỡi ngựa rồi. Là phu quân nàng đích thân chỉ dạy, vì để tiện cho hai người cùng nhau phi ngựa trên thảo nguyên không người, dưới ánh mặt trời rực rỡ, giống như nam nữ của bộ lạc Khuyển Nhung được tùy ý yêu đương.

Dù cho sẽ không có ai nhận ra nàng, nhưng cả đời này nàng cũng không muốn quay lại kinh thành sinh sống nữa.

Đang ngây người nhìn ra đình viện, nàng nghe thấy có động tĩnh truyền tới từ tiền sảnh, trong lòng chợt vui vẻ, đi tới cửa nghênh đón.

*******************

Trong phòng mặc dù đơn giản nhưng lại không hề tiếc rẻ mà đốt địa long lên, trên ghế đều lót da thú, nhìn lên vô cùng ấm áp.

Rèm bên giường buông xuống, giống như gợn sóng li ti luận động.

Đới Thời Phi giữ chặt eo nữ nhân giữa hai tay, động tác vô cùng nhuần nhuyễn. Hai người giữa chiếc giường trúc đều vô cùng ăn ý, khiến cho khoái cảm dâng lên, phóng đại tới cực điểm, cả thể xác và tinh thần đều đắm chìm, si mê tới đỉnh điểm.

Hắn dùng sức thao lộng, ép người xuống thở dốc bên tai nàng, trêu đùa: “Sao lại kẹp chặt như thế, mới nửa tháng không gặp ta, thèm khát như vậy sao?”

Nữ nhân dưới thân bị thao đến hai mắt cũng mất đi tiêu cự, chỉ còn lại tiếng rên rỉ, hét ra những âm tiết linh tinh chẳng có chút ý nghĩa nào.

Bộ dạng như thế này hắn nhìn thế nào cũng không đủ.

Lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy nàng, trong lòng đã hơi động dục niệm. Sau đó, lại hơi động tâm ý. Rốt cuộc là từ khi nào, tất cả tình ý của hắn đều dồn hết lên một mình nàng, dục vọng toàn thân cũng chỉ muốn phát tiết cho một mình nàng thôi chứ?

Chuyện tình nam nữ, đại khái là luôn không thể nói rõ ra được.

Nửa đời sau chính là cứ như thế này cùng nhau chìm đắm mà sống tiếp thôi.

Hắn tận hứng xong rồi nhẹ nhàng ôn nhu ôm lấy nàng, vén sợi tóc ướt đẫm giữa trán nàng, hôn nàng một lát: “Tuyết đã tan rồi, đợi khi cỏ xanh mọc lên, chúng ta xuất thành cưỡi ngựa đi.”

~~~~~~~~~~~~~~~ Hoàn ~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bình Luận (0)
Comment