Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 127

Vào buổi chiều, ngay khi Phàn Tiểu Linh trở lại trong quân, Đào Thái phó đã gọi nàng đến.
Nàng còn tưởng rằng Đào Thái phó là muốn kiểm tra việc nàng chép phạt, liền cầm xấp giấy mà Tạ Chinh giúp sao chép đem tới, nhưng lại phát hiện ở chỗ Đào Thái phó còn có người khác.
Đối phương thoạt nhìn cũng gần bốn mươi tuổi, giữa đôi lông mày hiện ra mấy phần nho nhã chính phái, không mặc áo giáp, thoạt nhìn giống như là quan văn.
Phàn Tiểu Linh không biết ông ta, vì vậy chỉ gọi Đào Thái phó một tiếng: "Nghĩa phụ."
Nam nhân trung niên từ khi Phàn Tiểu Linh bước vào lều trướng đã đánh giá nàng, ánh mắt ôn hòa nhưng có phần nặng nề, trong đó cũng có vài phần nhẹ nhõm và lo lắng khó hiểu.
Trong lòng Phàn Tiểu Linh cảm thấy rất kỳ quái, nhưng thấy đối phương cũng không có ác ý gì, nàng đành để đối phương dò xét mình.
Đào Thái phó nhìn thấy Phàn Tiểu Linh, nói: "Con đã đến rồi."
Ông ấy dường như không có ý định giới thiệu Phàn Tiểu Linh với người kia, chỉ nói: "Đây là một vị tướng quân trong doanh, nghe nói con g.i.ế.c được Thạch Hổ cho nên rất hiếu kỳ, muốn nhìn võ nghệ của con một chút."
Phàn Tiểu Linh không ngờ rằng đối phương mặc một thân nho bào lại là một vị tướng quân, vội ôm quyền thi lễ: “Gặp qua tướng quân."
Nam nhân trung niên là Hạ Kính Nguyên, ông ta nhìn thấy được bóng dáng của cố nhân trên người Phàn Tiểu Linh, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, ông ta hỏi: "Ngươi biết võ?"
Phàn Tiểu Linh trả lời: "Biết một chút."
Tuy rằng trong lòng đã sớm có suy đoán, nhưng Hạ Kính Nguyên vẫn là hỏi: "Người nào dạy võ công cho ngươi?"
Phàn Tiểu Linh nói: "Là gia phụ."
Hạ Kính Nguyên hỏi: "Có thể tiếp vào chiêu với lão phu không?"
Phàn Tiểu Linh nhìn sang Đào Thái phó.
Đào Thái phó vuốt râu nói: "Vị tướng quân này cũng tinh thông đao pháp, cứ để hắn chỉ điểm con một chút đi."
Phàn Tiểu Linh ôm quyền nói: "Cũng xin tướng quân chỉ giáo."
Không gian trong quân trướng chật hẹp, không thể thi triển được.
Hai người ra ngoài trướng diễn võ, mỗi người đều cầm một thanh trường đao.
Phàn Tiểu Linh dẫn đầu triển khai thế công, đao phong nhanh nhạy, bất khả chiến bại, Hạ Kính Nguyên chỉ thủ mà không công, vừa đánh vừa lùi, cũng chỉ để nhìn rõ chiêu thức của Phàn Tiểu Linh.
Khi ông ta rất nhanh lui đến cạnh quân trướng, mới bất ngờ chuyển từ thủ sang công, sử dụng chính xác các chiêu thức trước đó của Phàn Tiểu Linh.
So với Phàn Tiểu Linh một mực theo đuổi sức mạnh, đao pháp của ông ta rõ ràng trầm ổn hơn, khi lui có thể thủ, khi vây cũng có mức độ.
Lúc Phàn Tiểu Linh muốn thay đổi thế công lần nữa, lại bị đối phương bắt được sơ hở trong phòng thủ của nàng, lưỡi đao nhắm thẳng vào cổ nàng.
Thanh đao trong tay Phàn Tiểu Linh còn chưa kịp đưa ra ngoài, trong lòng nàng đã âm thầm giật mình, cho dù nàng thiếu kinh nghiệm thực chiến, nhưng lúc trước bị quản ở trong nhà, niềm vui duy nhất của nàng chính là luyện tập bộ đao pháp do phụ thân mình giáo dạy, Phàn Tiểu Linh tự hỏi mình đã vô cùng quen thuộc với từng chiêu từng thức trong đó.
Nhưng lần này có thể giao thủ vị tướng quân đây, nàng lại có ảo giác đối phương còn quen thuộc bộ đao pháp này hơn so với nàng, thậm chí còn biết phá chiêu rõ như trong lòng bàn tay.
Thấy nàng ngẩn người, Hạ Kính Nguyên cất thanh đao đi hỏi nàng: "Ngươi có biết sở hở trong chiêu thức vừa rồi của ngươi là ở đâu không?"
Phàn Tiểu Linh cung kính chắp tay nói: "Khẩn cầu tướng quân chỉ giáo."
Hạ Kính Nguyên nói: "Bộ đao pháp này, ta nghĩ rằng do mỗi chiêu mỗi thức ngươi đã luyện quá lâu, khi xuất đao có quá cứng, nhất định phải đánh xong chiêu mới có thể ra được chiêu tiếp theo, nhưng trên chiến trường trong nháy mắt sẽ thay đổi, một chiêu không xong cần phải đổi một chiêu khác, sao có thể bị người ta phá chiêu liền đã loạn chiêu thức?"
Những lời này quả thật đã chỉ ra chỗ thiếu sót trong đao pháp của Phàn Tiểu Linh, khi nàng sử dụng con đao mổ lợn, xuất kỳ bất ý rất lâu mới có thể g.i.ế.c được đối phương.
Khi dùng trường đao, nếu đụng phải người có võ công không tốt bằng nàng, nàng sẽ không nghi ngờ gì mà tất thắng, nhưng khi gặp những người tinh thông tất cả các binh phí như Hạ Kính Nguyên và Tạ Chinh, sẽ bị khống chế rất lớn.
Sự kính trọng trong lòng của Phàn Tiểu Linh đột ngột tăng mạnh, cảm kích nói: "Đa tạ tướng quân!"
Thấy nàng đã hiểu, ánh mắt Hạ Kính Nguyên ngoại trừ có chút phức tạp, nhưng cũng có chút ít vui mừng, ông ta nói: “Để lão phu lại chỉ điểm ngươi thêm mấy chiêu.” Hai người tiếp tục trao đổi trên không gian rộng rãi bên ngoài quân trướng, mỗi khi Phàn Tiểu Linh sử dụng một chiêu, Hạ Kính Nguyên chỉ ra những thiếu sót và chỉ cho nàng cách phá vỡ nước đi.
Mãi cho đến khi một thân binh trông giống như một tiểu binh tìm tới, Hạ Kính Nguyên mới dừng lại, để Phàn Tiểu Linh về trước, tự đi lĩnh hội những gì đã học được ngày hôm nay.
Sau khi Phàn Tiểu Linh bái biệt với Đào Thái phó, nàng mang theo một đầu đầy các chiêu thức đao pháp trở về.
Đào Thái phó nhìn thấy Phàn Tiểu Linh đã đi xa, thấy Hạ Kính Nguyên vẫn nhìn chằm chằm vào hướng nàng rời đi, ông ấy nói: “Lúc trước lão phu từng cảm thấy đứa trẻ đó chân thành, tâm tính lại kiên quyết, bất kể ở đâu, đều có thể duy trì được phần lương thiện, chính là hạt giống tốt. Về sau lại nghe ngươi nói nàng ấy là hậu nhân của lão đầu tử kia, mới tự ngộ rõ, phần đại trí khờ khạo này, chính là giống ngoại tổ phụ của nàng ấy.”
Hạ Kính Nguyên trịnh trọng cúi đầu trước Đào Thái phó: "Đứa trẻ mồ côi của cố nhân, Kính Nguyên ở tại đây muốn giao thác cho Thái phó."
Đào Thái phó thở dài: "Một tên tiểu tử, một đứa khuê nữ, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Nhưng quá khứ đã qua rồi, khi những chuyện năm đó phát sinh, hai đứa khuê nữ còn chưa ra đời, chuyện không liên quan gì đến các nàng ấy, bất luận như thế nào, lão phu đều sẽ bảo vệ các nàng ấy chu toàn.”
Hạ Kính Nguyên lại cúi đầu vái chào thật sâu.
Đào Thái phó nói: "Phía Cửu Hành bên này, chúng ta trước tạm thời giấu hắn."
Hạ Kính Nguyên lo lắng nói: "Chỉ sợ là giấy chung quy cũng sẽ không gói được lửa."
Đào Thái phó vỗ vai ông ta: “Kính Nguyên a Kính Nguyên, ngươi còn chưa đủ hiểu rõ Thừa tướng nhà ngươi đâu. Ngươi cứ thật cho là, hơn mười mấy năm sau ông ta mới tra ra được nữ nhi và tế tử của Mạnh Thúc Viễn được ngươi che chở trốn ở huyện Thanh Bình sao?"
Hạ Kính Nguyên sững sờ.
Đào Thái phó chắp tay sau lưng nhìn nơi giao nhau giữa ngọn núi và chân trời xa xôi, nói: "Chuyện xảy ra năm đó có thể không như ngươi đã nghĩ. Ngươi cũng biết cách làm người của Mạnh Thúc Viễn, ông ấy sẽ không bao giờ làm những loại chuyện không phân được nặng nhẹ kia. Vì sao khi thành Cẩm châu bị phá thì ông ấy liền tự vẫn trong lều trướng của mình, trọng tướng bên cạnh ông ấy cũng sau đó bị tử thương trong chiến trận hầu như không còn ai, vì thế không biết được chân tướng thật sự của năm đó. Nhưng nếu nói một tay Ngụy Nghiêm đã bày lên tất cả những kế này, trong tay hậu nhân của Mạnh Thúc Viễn còn giữ lấy chứng cứ ông ta mưu hại, chỉ sợ ông ta thà g.i.ế.c lầm một ngàn cũng không có khả năng buông tha cho một người, há lại để mặc kệ cho đối phương trốn đến nơi đất biên cảnh xa sôi, sống tạm bợ hơn mười năm?"
Hạ Kính Nguyên cười khổ nói: “Năm đó khi Kỳ Lâm huynh mang theo nữ nhi duy nhất của Mạnh tướng quân tìm được tại hạ, đã nói với tại hạ Thừa tướng đã ra lệnh cho hắn g.i.ế.c c.h.ế.t nữ nhi duy nhất của Mạnh tướng quân. Hắn không thể xuống tay được, cho nên mới ngụy tạo ra cảnh giả là mình và nữ nhi duy nhất của Mạnh tướng quân rơi xuống sườn núi chết. Nếu như lời Thái phó đã nói, ngay từ đầu Thừa tướng đã cố ý để cho bọn họ một đường sống, thì tại sao về sau lại ra lệnh cho tại hạ g.i.ế.c c.h.ế.t huynh đệ đồng đội ngày xưa, ba phen mấy bận phái tử sĩ đến Phàn gia tìm vật kia?" . Ngôn Tình Cổ Đại
Nếu có lão tướng nào ở đây, liền sẽ biết được "Kỳ Lâm" mà trong miệng Hạ Kính Nguyên đang nói đến chính là Ngụy Kỳ Lâm, gia tướng của Ngụy phủ.
Ngụy Kỳ Lâm ban đầu không phải là họ Ngụy, cũng không có tên, chỉ là một nô bộc do Ngụy gia mua về huấn luyện làm tử sĩ, bởi vì trời sinh ông có sức lực cực mạnh, rất có thiên phú về phương diện võ thuật, mới được Ngụy gia mang đi bồi dưỡng.
Trong tay Ngụy Nghiêm vốn không có chút binh quyền nào, nhưng nhờ Hạ Kính Nguyên và Ngụy Kỳ Lâm nhiều lần lập công trên chiến trường, mới dần dần có được danh vọng.
Sau đó, Ngụy Nghiêm gả muội muội của mình cho Tạ Lâm Sơn, mối quan hệ giữa Ngụy gia và Tạ gia càng thêm mật thiết hơn, Ngụy Kỳ Lâm cũng đến làm việc dưới trướng của Tạ Lâm Sơn, được lão tướng Mạnh Thúc Viễn đánh giá cao, bởi vì Mạnh lão tướng quân chỉ có một nữ nhi duy nhất, nên ông liền ở rể cho Mạnh gia.
Ngụy Kỳ Lâm này, về sau chính là Phàn Nhị Ngưu.
Điều mà Hạ Kính Nguyên vẫn luôn lo sợ là Ngụy Kỳ Lâm đã trở thành chuôi đao kia, thúc đẩy khiến cho Mạnh lão tướng quân vận chuyển lương thực đến trễ.
Tuy nhiên, Ngụy Kỳ Lâm rất ít nói với ông ta về những gì đã xảy ra ở Cẩm châu năm đó, giữa hai người trong mười năm qua, ngoại trừ lần Ngụy Kỳ Lâm chủ động đến cửa cầu xin ông ta, thậm chí bọn họ còn không gặp được nhau, chính là vì phòng ngừa để Ngụy Nghiêm phát hiện ra manh mối.
Ông ta thở dài nặng nề: “Nếu lúc trước hắn giao những vật kia cho tại hạ, tại hạ lại mở ra nhìn được thì bây giờ cũng không cần phải nghi ngờ vô căn cứ như vậy.”
Nhưng nếu lúc đó ông ta xem được, trừ phi ông ta trực tiếp phản lại Ngụy Nghiêm, nếu không sẽ không giữ được hai tỷ muội Phàn Tiểu Linh.
Đào Thái phó trấn an nói: "Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, chúng ta hãy xem lại, khi lão phu xuống núi, chính là vì lo lắng có người rắp tâm mượn trận chiến Cẩm châu năm đó lấy Cửu Hành ra làm thanh đao để dùng. Cái c.h.ế.t của Lâm Sơn chung quy sẽ là một rào cản không thể vượt qua được trong lòng của đứa nhỏ kia, lão phu sợ hắn sẽ đi theo con đường của người khác."
Hạ Kính Nguyên tự hỏi bản thân đã nhìn thấy cục diện hiện tại đủ thấu đáo, nhưng trong lòng vẫn đầy nỗi băn khoăn, ông ta nói: "Hạ mỗ ngu dốt, trong dân gian truyền ra điểm đáng ngờ về trận chiến Cẩm châu, mũi giáo đều chỉ thẳng vào Thừa tướng, ý tứ của Thái phó là có người đang muốn dẫn dắt Hầu gia cùng với Thừa tướng ngao cò tranh nhau?"
Đào Thái phó nói: "Lão phu và Ngụy Nghiêm không tính là thâm giao, những năm gần đây, bất kể là dân gian hay triều đình đều mắng mỏ ông ta, có lẽ quả thật vị trí này ông ta ngồi quá lâu nên mê muội tâm hồn. Nhưng nếu giống như lời ngươi đã nói, quay về vài chục năm trước, ông ta cũng được xem là hết lòng đối với xã tắc Đại Dận. Năm đó để cho lão phu thu nhận Cửu Hành làm học trò, cũng nhờ làm phu tử thư viện Nam Sơn, lấy cờ hiệu Tạ Lâm Sơn muốn đi đường vòng lôi kéo thuyết phục lão phu, ngược lại cũng là sợ do lão phu bất đồng với ông ta mà không chịu thu nhận Cửu Hành làm học trò."
Đào Thái phó chính là xuất sư từ thư viện Nam Sơn.
Hạ Kính Nguyên không ngờ Ngụy Nghiêm lại mưu toan cho Tạ Chinh đến mức này, lúc trước ông ta từng được coi là tâm phúc của Ngụy Nghiêm, đã từng vài lần tình cờ nhìn thấy Ngụy Nghiêm và Tạ Chinh ở chung với nhau, sắc mặt của Ngụy Nghiêm đối với đứa ngoại tôn này chưa bao giờ thay đổi.
Ngay cả khi Tạ Chinh lập được chiến công hiển hách, được người người khen ngợi, ông ta cũng sẽ răn dạy vài câu trước, sau đó sẽ nhẹ nhàng tán dương hắn vài câu.
Toàn bộ phủ Thừa tướng đều biết Ngụy Nghiêm không thích Tạ Chinh đứa ngoại tôn tử này, nhưng sau lưng lại âm thầm hào phóng mời Đào Thái phó đến dạy dỗ cho Tạ Chinh, Ngụy Tuyên thân là nhi tử của Ngụy Nghiêm, có lẽ cũng sẽ không có được loại đãi ngộ này.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Hạ Kính Nguyên thậm chí còn khó hiểu hơn.
Ông ta nói: “Trên chiến trường Sùng châu Thừa tướng muốn đưa Hầu gia vào chỗ c.h.ế.t cũng là sự thật.”
Đào Thái phó nheo đôi mắt già nua lại, trong mắt không thể sáng suốt hơn, nói: “Vụ án Cẩm châu năm đó nhất định có liên quan đến Ngụy Nghiêm, chỉ là trong đó có thể có ẩn tình gì đó khiến ông ta thay đổi thất thường như vậy. Lão phu sẽ tự đích thân đi gặp ông ta một chuyến, trước khi lão phu trở về, ngươi trước đừng nói Cửu Hành về chuyện liên quan đến Mạnh gia."
Ông ấy dừng một chút, sau đó nói: "Lý gia bên kia tra được không ít thứ, chỉ sợ sẽ có động tĩnh gì đó, đứa khuê nữ kia của lão phu ít nhiều cũng cần được mài dũa, để nàng ấy ra chiến trường kiếm thêm mấy quân công đi. Nếu như Lý gia muốn làm rối tung cục diện, cứ để cho tên tiểu tử thối kia sớm biết được việc này, bên cạnh nàng ấy có người có thể dùng, lão phu cũng không cần lo lắng cho nàng ấy."
Hạ Kính Nguyên chỉ cảm thấy rằng những suy nghĩ lộn xộn của mình cuối cùng đã được giải quyết, nhanh chóng đáp ứng.

Bình Luận (0)
Comment