Ánh mắt của đối phương u ám nhìn nàng, như thể đang đặc biệt chờ đợi nàng.
Phàn Trường Ngọc chuẩn bị đi tới, nhưng A Hồi đã giữ lấy cánh tay nàng lại, lắp bắp nói: "Đô... Đô úy, người kia trông hung dữ như vậy, là có khúc mắc gì với đô úy sao? Hiện tại ngài đang bị thương trên người..."
Phàn Trường Ngọc nói: "Là Trịnh tướng quân, đừng sợ."
Lúc này A Hồi mới thở dài một hơi.
Sau khi Phàn Trường Ngọc được A Hồi dìu đến gần, liền kêu một tiếng: "Trịnh tướng quân."
Trịnh Văn Thường đang đứng dựa vào tường, phần lớn khuôn mặt của hắn ta bị khuất trong bóng tối, cằm dưới mọc đầy râu màu xanh nhạt, cả người hắn ta đều lộ ra một tư thái chán nản.
“Đô úy làm anh hùng, cho nên đã đạt được thứ mình muốn?” Hắn ta ngẩng đầu, ánh mắt châm chọc nhìn về phía Phàn Trường Ngọc.
A Hồi nghe được người này vu oan cho Phàn Trường Ngọc, nàng ta cũng không thèm sợ hãi, lập tức hung hăng nói: "Ngươi nói như thế là sao? Cái gì gọi là làm anh hùng? Ngươi có biết đô úy được khiêng từ chiến trường trở về chỉ còn nửa cái mạng thôi đấy! Nếu không phải có đô úy, Lư thành căn bản không thể thủ được đến khi Hầu gia mang theo đại quân đến đây!"
Trịnh Văn Thường nghe những lời quở trách này, đáy mắt tràn đầy sự chế giễu cùng với đau buồn càng trở nên nặng nề hơn, hắn ta nhìn chằm chằm vào Phàn Trường Ngọc, nói: "Ta thà rằng lúc ấy người chết ở ngoài thành là mình! Cũng không muốn bị người đánh bất tỉnh, sau khi tỉnh lại người người đếu nói cho ta biết là chiến sự đã kết thúc, ngay cả báo thù cho lão sư của mình cũng không thể! Hiển nhiên đã thành một trò cười!"
Lúc Phàn Trường Ngọc đánh hắn ta ngất xỉu là bởi vì sợ hắn ta bị đau buồn lấn át, kích động chạy ra khỏi thành để nộp mạng.
Âm thanh nàng lạnh lùng nói: "Nếu như học trò đắc ý của Hạ đại nhân dạy dỗ ra vì hành động theo cảm tính mà uổng mạng trên chiến trường, đó mới là một trò cười!"
Nàng ra ngoài thành dùng kế trì hoãn thời gian, chờ quân tiếp viện đến. Còn Trịnh Văn Thường ra khỏi thành, sẽ chém giết bất chấp tiến vào trận địa của địch, tìm Tùy Nguyên Hoài báo thù.
Chỉ có một mình hắn ta, cho dù võ nghệ có cao cường đến đâu, sao có thể địch nổi với hai vạn đại quân?
Một đợt loạn tiễn bắn xuống, sợ là sẽ bị bắn thành một con nhím.
Trịnh Văn Thường bị những lời của Phàn Trường Ngọc kích động đến mức nghiến răng nghiến lợi, hắn ta nhìn chằm chằm vào Phàn Trường Ngọc, rồi đột nhiên tiến gần một bước, A Hồi bị dọa đến hoảng sợ, sợ rằng hắn ta sẽ động thủ với Phàn Trường Ngọc, vội vàng hét lên: "Ngươi muốn làm gì thế!"
Trịnh Văn Thường đấm mạnh vào bức tường bên cạnh Phàn Trường Ngọc, lạnh lùng ném xuống một câu: "Chờ vết thương ngươi lành lại, chúng ta lại đọ sức."
Nói xong, liền không ngoảnh lại mà bỏ đi.
Nhưng vì cuống họng kia của A Hồi, hôm nay có rất nhiều người đến tưởng niệm Hạ Kính Nguyên, cũng đã dẫn đến không ít người nhìn qua đây.
Đám người liền nghị luận ầm ĩ: "Đó không phải là Trịnh tướng quân cùng Phàn đô úy sao? Có chuyện gì à?"
Có người lắp bắp nói nhỏ: "Được rồi... Xem ra Trịnh tướng quân đã dồn Phàn đô úy vào góc tường..."
Nguyên nhân chính là do cú đấm của Trịnh Văn Thường vào bên cạnh của Phàn Trường Ngọc, bởi vì vấn đề do góc độ, nhìn từ xa giống như bị dồn vào tường.
Người kia vừa nói xong, liền có người nói theo: "Trịnh tướng quân sẽ không phải là thích Phàn đô úy đó chứ?"
Những lời này giống như một hòn đá gây ra một ngàn con sóng gió, chủ yếu là nam chưa cưới, nữ chưa gả, hai người lại là cộng sự với nhau, trên chiến trường cũng coi như là sinh tử chi giao, sau khi cẩn thận suy nghĩ, liền cảm thấy vấn đề này dường như không có gì đáng ngạc nhiên.
Khi Phàn Trường Ngọc rời đi, nàng cũng không nghe thấy những lời nghị luận của những người này, chuyện về Trịnh Văn Thường này, nàng cũng không để ở trong lòng.
Mãi cho đến khi nàng đến gặp Đường Bồi Nghĩa để lấy lệnh bài muốn đi thăm viếng mẫu tử Du Thiển Thiển đang bị giam giữ, nàng mới biết được lời đồn truyền đi đã thái quá như thế nào.
Nguyên nhân của sự việc là do sau khi nàng bái tế Hạ Kính Nguyên xong, từ chỗ võ tướng khác nghe được nơi giam giữ gia quyến của phản tặc, nghĩ mặc dù hiện tại không có cách nào khác để cứu mẫu tử Du Thiển Thiển ra ngoài, nhưng có thể mang cho bọn họ chút ít thức ăn, lại nói vài lời với quản ngục nơi đó, để cho bọn họ ở trong đại lao không đến mức phải chịu ức hiếp cũng tốt.
Khi đến cửa đại lao, lại được thủ vệ thông báo, nhất định phải có lệnh bài của Tạ Chinh hoặc Đường Bồi Nghĩa mới có thể vào được.
Đương nhiên, Phàn Trường Ngọc sẽ không đi gặp Tạ Chinh để mở miệng.
Cuối cùng sau khi vất vả nói dối, nàng mới cầm được lệnh bài của Đường Bồi Nghĩa, trước khi rời đi, Đường Bồi Nghĩa cười ha ha nói: "Ta nghe nói Phàn đô úy và Trịnh tướng quân gần có chuyện tốt a?"
Phàn Trường Ngọc không hiểu ra sao: "Sao tướng quân lại nói như vậy?"
Đường Bồi Nghĩa cho rằng nàng là cô nương gia, da mặt mỏng, cười nói: "Phàn đô úy không cần giấu giếm ta, chuyện của ngươi và Trịnh tướng quân đều đã lan truyền trong quân doanh, khó trách trước khi đi Hạ đại nhân lại muốn đưa Trịnh tướng quân đến Sùng châu để giúp ngươi."
Phàn Trường Ngọc càng mơ hồ hơn: "Ý ngài đang nói chuyện Trịnh tướng quân tuyến bố chờ khi thương thế của thuộc hạ tốt lên sẽ cùng tỷ võ sao?"
Đường Bồi Nghĩa trừng mắt: "Đã đến lúc này rồi, sao còn giả ngu với ta?"
Không phải Phàn Trường Ngọc giả ngu, nàng thật sự sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng*.
Có lẽ nhìn ra dáng vẻ thật sự không biết chút nào của nàng, Đường Bồi Nghĩa cũng trở nên nghi hoặc, nói: "Ta nghe nói ngươi và Trịnh tướng quân cùng sinh tình ý, hôm qua khi hắn muốn ra khỏi thành báo thù cho Hạ đại nhân, ngươi sợ hắn có sơ xuất gì liền đánh hắn ngất xỉu, thay hắn ra khỏi thành."
Toàn thân Phàn Trường Ngọc cảm thấy như bị sét đánh.
Nàng có thể xem như thấy được cái gì gọi là chúng khẩu thước kim*.
*Chúng khẩu thước kim: Miệng đông người làm chảy được kim khí, ý nói sức mạnh của dư luận.
Nàng thuật lại tình huống lúc đó cho Đường Bồi Nghĩa, bất đắc dĩ nói: "Mạt tướng sợ Trịnh tướng quân sẽ uổng mạng, Hà phó tướng cũng ở đấy, nếu như ngài không tin có thể hỏi Hà phó tướng."
Đường Bồi Nghĩa không ngờ lại có một con ô long như vậy, kinh ngạc nói: "Vậy hôm nay Trịnh tướng quân tìm ngươi để làm gì?"
Tin đồn mà hắn ta nghe được là, khi Trịnh Văn Thường biết nàng thay mình ra khỏi thành nghênh chiến bị trọng thương, vừa đau lòng vừa khó chịu, trước mặt mọi người trực tiếp dồn người vào trong góc tường để ‘Hỏi tội’.
Mí mắt của Phàn Trường Ngọc giật giật, nói: "Ngày đó hắn trách mạt tướng đánh hắn bất tỉnh, thiếu chút nữa còn động thủ với mạt tướng, nhìn thấy trên người mạt tướng có thương tích mới nói hôm khác lại đọ sức."
Đường Bồi Nghĩa vỗ kỷ án một cái, quát khẽ: "Thật không chịu nổi! Sau này ta sẽ khiển trách hắn!"
Phàn Trường Ngọc cảm thấy rằng hành vi này không khác gì tướng lĩnh biến chất đam thọc, nếu như Đường Bồi Nghĩa thật sự mắng Trịnh Văn Thường, sau này gặp lại hắn ta chỉ sợ sẽ càng xấu hổ hơn, vì vậy nàng nói: "Đa tạ ý tốt của tướng quân, nhưng việc này, vẫn để cho mạt tướng và Trịnh tướng quân tự giải quyết cho thỏa đáng. Dù sao... cái chết của Hạ đại nhân, đối với Trịnh tướng quân mà nói là một trở ngại khó có thể vượt qua được.”
Hạ Kính Nguyên đối với Đường Bồi Nghĩa cũng ân trọng như núi, hắn ta không thể kịp thời mang đại quân đuổi tới, trong lòng cũng thật sự cảm thấy hổ thẹn, có thể hiểu được tâm trạng của Trịnh Văn Thường, thở dài nói: "Cũng được, việc này liền để cho hai ngươi tự giải quyết riêng đi."
Rời khỏi chỗ của Đường Bồi Nghĩa, Phàn Trường Ngọc cảm thấy phiền muộn thở dài.
A Hồi cúi đầu tự trách mình: "Đều là tại thuộc hạ la lớn tiếng, khiến cho đô úy bị người chỉ trích."
Phàn Trường Ngọc xoa nhẹ đầu của A Hồi, nàng nói: "Không trách muội."
A Hồi cũng sợ Trịnh Văn Thường động thủ với nàng, dưới tình thế cấp bách mới lớn tiếng ngăn lại, ai có thể ngờ chuyện nực cười như vậy lại bị những người không hiểu chuyện tung tin đồn thất thiệt thành như thế?
Khi đến đại lao, Phàn Trường Ngọc đưa lệnh bài cho thủ vệ nhìn, thủ vệ nói chỉ có mình nàng có thể vào, vì vậy Phàn Trường Ngọc liền để A Hồi đợi bên ngoài, tự mình mang bao lớn bao nhỏ đi vào gặp Du Thiển Thiển.
Ngục tốt dẫn nàng đến phòng giam trong cùng, cung kính nói: "Chính là chỗ này, nhưng bên trên có quy định, tiểu nhân cũng khó xử, đô úy chỉ có thể ở chỗ này một nén nhang."
Phàn Trường Ngọc nhìn thấy nữ nhân mặc áo tù nhân trong nhà lao, bảo vệ đứa con của mình trốn vào một góc tối ở phía trong cùng, không nhìn rõ mặt, nhưng đầu tóc bù xù, có vẻ như đã chịu không ít khổ cực.
Trong lòng nàng chua xót, bất đắc dĩ nghiêm mặt nói với ngục tốt: "Ta hiểu rồi, ngươi đi xuống trước đi."
Sau khi cai ngục rút lui, nàng mới với nữ nân trong ngục: "Thiển Thiển, muội đến thăm tỷ, hiện tại muội còn chưa nghĩ ra cách nào để đưa tỷ ra ngoài, muội có mang một vài thứ cho tỷ vào Bảo Nhi, đây là kẹo hạt thông Bảo Nhi rất thích ăn. . . "
Nữ nhân bên trong nghe được âm thanh của nàng thì càng sợ hãi co rúm người lại, ôm chặt lấy đứa trẻ, vùi mặt vào đầu gối, không lên tiếng.
Phàn Trường Ngọc thấy thế thì cảm thấy kỳ lạ, tiếp tục gọi nàng ta: "Thiển Thiển?"
Nữ nhân vẫn không phản ứng, nhưng đứa trẻ trong lòng nàng ta nghe thấy Phàn Trường Ngọc nói có kẹo hạt thông thì lén lút ngẩng đầu lên, rụt rè nhìn sang nàng.
Nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của đứa trẻ, ánh mắt của Phàn Trường Ngọc liền biến đổi.
Không phải Du Bảo Nhi!
Sau khi nữ nhân phát hiện đứa trẻ ngẩng đầu lên, nàng ta hốt hoảng ngẩng đầu lên, vội vàng ôm đầu đứa trẻ vào trong lòng, như thể không muốn Phàn Trường Ngọc phát hiện ra bọn họ là giả.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, Phàn Trường Ngọc đã nhìn thấy khuôn mặt nàng ta bị mái tóc rối bù che đi, nàng ta là một nữ nhân lạ mặt.
Trong lúc nhất thời, Phàn Trường Ngọc không biết là thở phào nhẹ nhõm, hay là trái tim lại bị nhấc lên lần nữa.
Người bị bắt về không phải là mẫu tử Du Thiên Thiên, người đã đền tội kia cũng không phải Tùy Nguyên Hoài!
Nàng nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang ôm gối cúi đầu co ro trong góc, sau đó nàng vẫn đưa tất cả đồ ăn thức uống đệm chăn tới, lập tức không nói một lời mà rời khỏi đại lao.
Hôm qua sau khi Tạ Chinh bị thân binh gọi đi, hẳn là đã nhìn thấy được mẫu tử hai người này, hắn không biết đôi mẫu tử này là giả mạo, hay là đã biết, nhưng vẫn chấp nhận bọn họ là mẫu tử Du Thiển Thiển?
Nếu là cái trước, vậy hắn biết dư nghiệt phản tặc vẫn còn tồn tại.
Nếu là cái sau, Tạ Chinh đã ngầm thừa nhận phản tặc đều đã đền tội, vậy mục đích là gì?
Sau khi ra khỏi đại lao, Phàn Trường Ngọc được A Hồi dìu suốt quãng đường đi, nàng vẫn đang thất thần nghĩ đến những điều này.
Cánh tay không bị thương đột nhiên bị A Hồi siết chặt, sát theo sau đó là giọng nói lắp bắp của A Hồi: "Đô... Đô úy."
“Hả?” Phàn Trường Ngọc thu hồi suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn A Hồi.
Nhưng A Hồi tựa như một con gà bị bóp cổ, ra hiệu bằng mắt cho Phàn Trường Ngọc nhìn về phía trước.
Trong lòng của Phàn Trường Ngọc đã có dự đoán không tốt, quả nhiên vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy cách đó không xa có một đoàn người đi tới.
Người cầm đầu mặc cẩm bào đỏ thẫm có hoa văn triều vân sơn hà, mặt như quan ngọc, mắt như hàn tinh.
Không phải Tạ Chinh thì là ai.
Toàn bộ mái tóc dài của đều được búi lên, đường nét khuôn mặt càng trở nên lạnh lùng sắc bén, triệt tiêu một tia khí khái thiếu niên cuối cùng trên người, ngược lại là tuấn tú uy nghiêm một cách kỳ lạ.
Mấy quan văn đi theo phía sau hắn, tựa như muốn đi vào đại lao để thẩm vấn phạm nhân.
Phàn Trường Ngọc thầm nói sao lại không khéo như vậy, lại gặp hắn ở đây.
Cho đến bây giờ, nàng không biết mình nên tỏ thái độ gì khi gặp lại hắn, lại xưng hô như thế nào cho phù hợp.
Suy nghĩ chỉ chốc lát, vẫn ôm quyền dựa theo quân lễ, nói: "Gặp qua Hầu gia."
Ai ngờ được, đối phương còn không thèm liếc nhìn nàng một cái, khuôn mặt tuấn tú tựa hồ phủ một tầng băng sương, liền như không nhìn thấy đi lướt qua nàng, đi về phía đại lao.
Phàn Trường Ngọc hơi sửng sốt.
A Hồi nhẹ giọng gọi nàng: "Đô úy, ngài sao vậy?"
Phàn Trường Ngọc hoàn hồn, đè nén tia cay đắng nổi lên trong lòng, bình tĩnh nói: "Không có việc gì, đi thôi."
Khi bọn họ gặp lại nhau, vốn như thế này mới đúng.